Buổi trưa ăn một bữa lẩu cá nóng hôi hổi, Liễu Tố Tố lại nói với mấy đứa nhỏ phải đợi đến tết mới được ăn thịt.
Cũng may hiện tại cách tết cũng không còn bao lâu, cho nên mấy đứa nó cũng không không vội, vẫn chơi đùa, làm bài tập như bình thường, phải đến ngày 28 một đám nhóc mới hưng phấn trở lại.
Hôm nay không cần Hàn Liệt gọi, trời còn chưa sáng mấy đứa nó đã dậy, mặc xong quần áo rồi khởi động ngoài sân.
Lúc Hàn Liệt đi ra, thấy một đám nhóc xếp hàng ngay ngắn còn sửng sốt: “Hôm nay dậy sớm vậy sao?”
“Cha, chúng ta mau huấn luyện rồi trở về thôi!”
Bọn nó hưng phấn không phải không có lý do, hôm nay chính là ngày thịt lợn, từ sau khi nuôi lợn, mỗi lần tới ngày 28 chính là ngày vui sướng nhất.
Không chỉ có tóp mỡ để ăn, còn có mấy thứ như lòng lợn, gan lợn nữa, so với ăn tết cũng không kém.
Muốn giết lợn phải tới trại chăn nuôi tìm người, càng sớm càng tốt, bằng không tới sau sẽ phải chờ đến buổi tối mới xong.
Hàn Liệt gật gật đầu: “Được, vậy đi thôi, trở về cha đưa các con qua.”
Lúc trước còn nhỏ bọn nó đều sợ không dám nhìn, nay đều đã đi học, cũng nên học thêm kiến thức mới.
Sau khi huấn luyện và ăn cơm sáng xong, Hàn Liệt liền dẫn theo bốn nhóc con trai ra ngoài, Liễu Tố Tố cùng Hàn Tú Tú ở nhà.
Hàn Tú Tú hiện tại đã học lớp 2, cùng lớp với Hàn Cẩm, thật ra thành tích của nó không tồi, mỗi lần thi đều có thể nằm trong năm hạng đầu tiên, nhưng thấy Hàn Cẩm và Tiểu Lộ nhiều lần đều có thể thi hạng nhất, nó lại có chút không hài lòng, cứ rảnh là sẽ ở nhà làm bài tập.
Bài tập nghỉ đông đã sớm làm xong, bài tập toán hiện tại chính là Liễu Tố Tố ra đề, chờ nó làm xong, Liễu Tố Tố liền kiểm tra, cũng giảng lại cho nó những câu làm sai.
“Tiểu Liễu!”
Liễu Tố Tố quay đầu lại, phát hiện là sĩ quan hậu cần đến, cô vội vàng đi ra ngoài: “Sớm vậy sao? Ngài vào nhà uống miếng nước đã!”
“Thôi không cần, hôm nay phải giải quyết xong mọi chuyện, thời gian gấp lắm!” Sĩ quan hậu cần đang nói về chuyện nuôi thỏ.
Lần trước nói chuyện cùng Liễu Tố Tố xong, ông liền đi tìm Chung sư trưởng và Triệu chính ủy, ba người phân tích một hồi, cuối cùng đồng ý với đề nghị của sĩ quan hậu cần, thu mua thỏ rồi bán cho các gia đình quân nhân khác.
Chỉ là việc này tương đối phức tạp, đầu tiên là để phải Bộ gia đình làm công tác tư tưởng, tập hợp danh sách những nhà đồng ý nuôi, hai ngày gần đây mới hoàn thành, sĩ quan hậu cần cũng gấp gáp muốn chia thỏ trước khi ăn tết.
“Tiểu Liễu, cô tính khá chuẩn, bên Bộ gia đình thống kê thật đúng là chỉ có 120 hộ đồng ý thôi.” Sĩ quan hậu cần nói.
120 hộ chính là hơn 200 con, cứ như vậy không cần lo lắng không đủ thỏ.
Liễu Tố Tố cười cười, cũng không phải cô tính chuẩn, mà là việc nuôi thỏ này cũng giống hệ thống tưới nước và hầm biogas, người có thể tiếp thu ngay từ đầu tương đối ít, hơn nữa cô và đám người Trần Nam nuôi lâu như vậy, cũng có không ít người đã sớm đổi thỏ rồi, vậy nên cũng không cần mua thêm.
“Tiểu Liễu, chỗ có có thể đưa ra bao nhiêu con?” Sĩ quan hậu cần hỏi.
“56 con.”
Trong nhà hiện tại có 60 con, cô giữ lại khoảng 10 con, sau khi hong gió để dành ăn tết thì cất vào hầm, dư lại tiếp tục gây giống, áp lực cũng sẽ không quá lớn, thật ra nếu không phải chờ tin tức của sĩ quan hậu cần, cô đã xử lý từ sớm rồi, thỏ nhiều quá, mỗi ngày chỉ đào cỏ thôi cũng mệt hết hơi.
“Được, tôi cùng Triệu chính ủy thương lượng 5 mao một cân, cô xem thế nào?”
Hiện tại thịt heo là 8 mao một cân, thỏ ít người bán, chỉ có thể dựa vào gà vịt mà định giá, là khoảng 5 mao.
Liễu Tố Tố gật gật đầu: “Vâng, không thành vấn đề.”
Nay lương thực vẫn tương đối sung túc, thỏ ăn vẫn đủ, một con thỏ trưởng thành nặng khoảng bốn năm cân, sĩ quan hậu cần bảo người bắt đi 56 con, sau khi gảy gảy bàn tính thì trả Liễu Tố Tố 128 đồng 8 mao.
“Tiểu Liễu cô đếm lại xem.”
Liễu Tố Tố xua xua tay: “Tôi còn không tin được ngài hay sao?”
“Ha ha ha được rồi, vậy tôi đi trước đây, còn phải đi thu mua của những nhà khác nữa.” Sĩ quan hậu cần vừa đi, Hàn Tú Tú lúc này mới chạy ra, nhìn đống tiền trong tay Liễu Tố Tố, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Nương! Nhiều tiền quá!”
Trước nó cùng các anh em đi đào cỏ nuôi thỏ, chỉ nghĩ là làm thêm chút việc để lũ thỏ được ăn no, như vậy bọn nó sẽ có thịt ăn, không ngờ sẽ có một ngày đổi được nhiều tiền như vậy!
Liễu Tố Tố cũng vui vẻ, tuy hiện tại tiền lương của cô cùng Hàn Liệt đều không thấp, nhưng trong nhà đông con, một đám đều phải đi học ăn cơm, chi tiêu cũng lớn, còn phải tiết kiệm tiền nhiều hơn, tranh thủ qua thời gian khó khăn sẽ đến Kinh Thị mua căn hộ, như vậy cả nhà mới xem như có chỗ dựa.
Bởi vậy, ngày thường Liễu Tố Tố cũng không dám tiêu nhiều tiền, mà nay thiên tai đã đến gần, ngoài lương thực ra, thịt cô cũng không dám mua nhiều, giờ kiếm được hơn 100 đồng, sao có thể không vui.
Chỉ là cô cũng không kích động như Hàn Tú Tú, thấy nó như vậy, cô cười nói: “Tú Tú tới giúp nương đếm xem chỗ này có bao nhiêu nha?”
“Thật ạ?” Hàn Tú Tú vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nó chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu, hiện tại không chỉ thấy, nương còn cho nó đếm!
Nó mở to hai mắt, tay còn cố ý xoa xoa lên quần áo, xác định sạch sẽ rồi mới thật cẩn thận nhận lấy tiền.
Liễu Tố Tố quả thực bị biểu tình đáng yêu của con gái làm cho tan chảy.
Tay Hàn Tú Tú nhỏ, nó lại sợ làm rơi tiền nên đếm đặc biệt cẩn thận, đếm tới đếm lui hai lần mới cười nói: “Nương, không sai, đúng số lượng rồi!”
“Ừ, cảm ơn Tú Tú, mau vào đi, nương dọn dẹp chỗ này đã.”
Sau khi bắt thỏ chuồng đã rộng rãi không ít, Hàn Tú Tú muốn giúp, Liễu Tố Tố nhét tiền vào túi, mở cửa đưa nó vào.
Mà ở trên lầu, Lê Ngọc Quế đang hâm mộ đến đỏ mắt.
Trời mới biết vừa rồi sĩ quan hậu cần đưa số tiền kia cho Liễu Tố Tố, trong lòng cô ta hâm mộ đến mức nào!
Hơn 100 đồng, còn cao hơn cả tiền trợ cấp 1 tháng của Bao Phi Tường nữa, nếu tiền đó là của cô ta, vậy cô ta đâu đến nỗi đến thịt cũng tiếc không dám ăn như bây giờ?
Trong người đã đủ bực bội, thế mà Bao Phi Quyên còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Trời ạ, nương, nương nói xem sao nhà ta lại không may mắn được như người ta cơ chứ, nếu mà chị dâu nuôi thỏ, vậy hôm nay người đổi được nhiều tiền như vậy còn không phải là chúng ta hay sao?”
Mặt bà Bao xanh mét, hung hăng trừng mắt lườm Lê Ngọc Quế một cái.
Càng nghĩ càng tức!
Nếu không phải con trai bà ta xui xẻo, gánh trên lưng tội danh khắc vợ, sao có thể cưới loại người như Lê Ngọc Quế được? Cả ngày không làm được việc gì, chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, đừng nói là kiếm tiền, không đào rỗng cái nhà này đã là tốt lắm rồi!
Nể mặt cô ta mang thai, chứ không là bà ta đã sớm mở miệng mắng chửi rồi!
Lê Ngọc Quế có thể không để cô em chồng Bao Phi Quyên này vào mắt, nhưng bà Bao là mẹ chồng lại không được, lần trước bởi vì hầm biogas làm bà ta mất thể diện trước Liễu Tố Tố, liên tiếp vài ngày chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt, chì chiết cô ta lười biếng, nói nếu không phải cô ta không làm gì, cũng không đến mức nhà nào cũng có hầm biogas, chỉ có nhà bọn họ là không có.
Bao Phi Tường vốn là nương nói gì nghe nấy, bà ta cáo trạng, Bao Phi Tường cũng bắt đầu mắng Lê Ngọc Quế.
Lê Ngọc Quế dù ỷ vào mình mang thai, hiện tại cũng ngày càng kiêu ngạo, nhưng lại không dám chọc Bao Phi Tường, rốt cuộc về sau Bao Phi Tường sẽ thăng chức rất nhanh, nếu cãi nhau rồi dẫn đến ly hôn thì làm sao bây giờ?
Cho nên lúc này cô ta vội vàng cười làm lành với bà Bao: “Nương, nương đừng nóng giận, chúng ta đi mua mấy con thỏ về nuôi là được rồi, thứ này đẻ con rất mau, qua không bao lâu nữa chúng ta cũng có thể cầm đi bán lấy tiền mà.”
Bà Bao hừ lạnh một tiếng: “Còn không mau đi đi.”
Hai người bọn họ nghĩ rất đẹp, nhưng chờ đến khi tìm được sĩ quan hậu cần, mới vừa nói mình muốn mua thỏ đã nhận được câu trả lời là không bán.
“Sao lại không bán, không phải vẫn còn nhiều hay sao?” Lê Ngọc Quế chỉ vào lồ ng sắt, bên trong là tất cả số thỏ sĩ quan hậu cần vừa mới thu mua, một đống thế nay nhưng lại không bán là sao?!
Sĩ quan hậu cần: “Chỗ này đều là thỏ mọi người đặt trước, lát nữa sẽ lại đây lấy.
Hơn nữa chính cô lúc trước nói không cần, hiện tại lại đổi ý?”
Lúc Bộ gia đình thống kê số lượng đều đến từng nhà hỏi thăm, chỉ cần muốn mua sẽ ghi tên lại, giao tiền đặt cọc là có thể lấy thỏ về.
Thời điểm bọn họ tới hỏi, Lê Ngọc Quế lập tức cự tuyệt, nuôi thỏ cái gì, nuôi gà vịt còn có trứng mà ăn, vậy không phải càng tốt hơn sao?
Song sau khi thấy Liễu Tố Tố kiếm được tiền lời, cô ta liền ngồi không yên, nào biết lúc muốn mua lại không mua được.
“Nhiều như vậy, một con cũng không thừa sao?” Lê Ngọc Quế vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
“Không có.” Sĩ quan hậu cần bận rộn cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Lê Ngọc Quế tức giận không thôi, không bán thì không bán, ông không bán tôi đi tìm người khác!
Xoay người đi tìm những nhà nuôi thỏ khác, nhưng thỏ nhà bọn họ đã bán hết cho sĩ quan hậu cần, dư lại đều là để lại cho nhà mình nuôi, nào có dư thừa cho cô ta?
Thật ra có hai người đồng ý để lại cho một con, tiền đề là phải trả tiền, không đổi đồ vật.
Lê Ngọc Quế chán nản: “Trước mấy người đổi với Liễu Tố Tố bằng đậu