Thời điểm Lê Ngọc Quế nhận được thư, Liễu Tố Tố cũng thu được đồ Liễu Thục Vinh gửi tới, bà cùng con dâu cả không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chưa đến hai ngày đã làm xong năm đôi giày cho mấy đứa nhỏ, giày làm từ vải bông, đế giày cũng rất dày nên đi vào đặc biệt thoải mái.
Trừ cái này ra còn có năm con chim sẻ nhỏ, sau khi phơi khô thì càng nhỏ hơn, nhưng có thể gửi nhiều như vậy lại đây, cũng không biết là trong nhà phải tiết kiệm bao nhiêu.
Liễu Tố Tố nhìn rương đồ mà lòng ấm áp, ở quê thiếu thốn, muốn gửi lương thực lại đây là không có khả năng, nhưng trừ lương thực ra, có thể gửi gì đều sẽ gửi.
Liễu Thục Vinh còn cố ý viết một bức thư, bên trong nói chim sẻ này là Vu Kiến Sinh bắt, còn có vài cái áo ngắn tay cho mấy đứa nhỏ là Trần Diễm làm.
Liễu Tố Tố biết nương có ý gì, bà muốn nói với cô Trần Diễm đã biết sai rồi, anh hai gửi chim sẻ tới cũng là muốn nhận lỗi với cô, bảo cô đừng nóng giận, cũng không cần lo lắng.
"Nương, có thịt ah!" Hàn Trình đầu đầy mồ hôi chạy vào, nhìn thấy thịt mắt lập tức sáng lên.
"Con cũng chỉ nhìn thấy thịt thôi, còn giày bà ngoại gửi cho mấy đứa đây này." Liễu Tố Tố buồn cười nói.
Thịt chim sẻ phải ăn sớm một chút, chúng nó vốn ít thịt, sau khi phơi khô cũng chỉ toàn là xương cho nên Liễu Thục Vinh không phơi quá khô, chỉ phơi đến mức hết hơi nước, trên đường gửi đi không bị hỏng là được.
Cũng vì thế mà không để được bao lâu, phải ăn nhanh kẻo hỏng.
Hàn Trình chạy tới xem giày, vội nói: "Nương, vừa hay giày con hỏng rồi, con có thể đổi đôi mới chưa ạ?"
"Giày con lại hỏng rồi à?" Liễu Tố Tố nhìn xuống, vải chỗ ngón chân cái đã thủng một lỗ, tuy khá nhỏ nhưng chạy thêm hai ngày nữa, ngón chân sẽ từ bên trong "phá xác mà ra".
Cô thở dài: "Đồng chí Hàn Trình, nương nghiêm túc nhắc nhở con, đây đã là đôi giày thứ hai con đi hư trong năm nay rồi đấy, con không thể ở nhà thành thật một chút sao?"
Bây giờ mới là tháng 3 thôi đấy.
Ở nhà Hàn Trình là hay đi hư giày nhất.
Sau khi nó đi học, ngoài anh chị thì còn quen thêm được một đống bạn cùng tuổi, càng ngày càng thích đi chơi, chỉ cần anh chị không để ý một cái, vừa quay đầu đã không biết nó đi đâu chơi rồi.
Hiện tại các con đều đi học, ai cũng có việc của mình, Liễu Tố Tố cũng không muốn để bọn nó phải đặt hết tinh lực lên việc trông em trai, hơn nữa Hàn Trình tuy ham chơi nhưng cũng biết giới hạn, đều làm xong việc nhà và bài tập rồi mới đi chơi.
Ngoài dặn dò chú ý an toàn, cô cũng không quản nó quá chặt.
Hàn Trình cười hì hì không ngừng: "Nương, không phải con đi chơi đâu, con đi tìm bảo bối cho nương nè! Nương xem đi!"
Nói xong nó liền móc ra một nắm quả dại, đưa cho Liễu Tố Tố như hiến vật quý: "Con hái được nhiều nhất luôn đó!"
Thời tiết khô hạn, chỉ có những cây ở nơi tương đối cao, đất còn ướt một chút mới mọc quả, quả nhỏ hơn trước nhiều, cũng may là vị chua chua ngọt ngọt còn ăn được.
Liễu Tố Tố cười cười: "Được rồi, con ăn cùng anh chị đi."
Hàn Trình gật gật đầu, vừa chạy vừa hô: "Tối nay nhà chúng ta có thịt ăn nè, bác gửi chim sẻ đến đó nha!"
Nghe vậy mấy đứa nhóc đều hoan hô.
Lê Ngọc Quế mới nhận được thư từ người truyền tin tất nhiên cũng nghe thấy, mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, sao nương mình chưa bao giờ gửi đồ đến cho mình cơ chứ?
Điều làm Lê Ngọc Quế không ngờ còn ở phía sau, vừa mở thư ra cô ta càng tức giận.
Nương chưa bao giờ cho gửi đồ cho mình thì thôi đi, thế mà còn chất vấn vì sao mình không gửi gì trở về? Còn nói gì mà Liễu Tố Tố gửi cả một rương thịt về quê, còn mình mong ngóng mãi mà chẳng nhận được gì từ con gái.
Lê Ngọc Quế vừa tức vừa phiền, cô ta đến thịt cho mình ăn còn không có, lấy đâu ra thịt gửi về? Mà Liễu Tố Tố có thể gửi thịt về, đó là bởi vì Hàn Liệt giỏi có được không? Nếu không nhờ Hàn Liệt, Liễu Tố Tố sao có thể nuôi hai con lợn, nhà mình ăn không hết còn gửi về quê, cả nhà ăn sung mặc sướng.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lê Ngọc Quế liền choáng váng.
Không, không đúng!
Sao mình lại cảm thấy Hàn Liệt giỏi được, Hàn Liệt đến một đầu ngón tay của Bao Phi Tường cũng không bằng, là do hiện tại chưa cải cách nên Bao Phi Tường mới phải ở trong quân đội làm việc mà thôi, chờ về sau chính sách thay đổi, Bao Phi Tường sẽ trở thành nhà giàu số 1, kẻ hèn có 1-2 cân thịt lợn sao có thể bằng?
Hơn nữa Hàn Liệt chăm chỉ như vậy cũng là do nhiều con, không chăm chỉ sẽ chết đói.
Thời gian dài quan hệ vợ chồng chắc chắn sẽ rạn nứt, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào thích làm việc cả.
Nào giống mình và Bao Phi Tường, dù hiện tại trong nhà thiếu thốn nhưng sau này sẽ được hưởng đại phúc.
Như vậy nghĩ, ghen ghét trong lòng Lê Ngọc Quế mới chậm rãi tiêu tán, vừa định đốt thư đi thì cửa nhà lại đột nhiên bị mở ra, Bao Phi Quyên cùng bà Bao đi vào, Lê Ngọc Quế sửng sốt muốn giấu thư đi mà không kịp, tay cô ta run run làm bức thư rơi xuống đất.
Bao Phi Quyên nhặt lên nhìn: "Chị dâu, người nhà chị còn đòi thịt nữa à?"
Lê Ngọc Quế vội đáp: "Nương chị thèm ăn thịt, nhưng chị chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, nhà chúng ta còn chẳng đủ ăn nữa là."
Năm nay nhà cô ta nuôi hai con lợn, trong tay cô ta lại không có tiền, tiền mua lợn còn phải để Bao Phi Tường đến chỗ bà Bao lấy, hiện tại người nuôi lợn cũng là bà Bao, nếu cô ta có tâm tư muốn gửi thịt về quê, bà Bao chắc chắn sẽ không để yên.
Lê Ngọc Quế trong lòng căng thẳng, chỉ sợ mẹ chồng sẽ vì vậy mà có ý kiến với mình, nhưng nào biết thái độ của bà Bao đột nhiên tốt đến bất thường, ngồi xuống cười nói: "Được rồi, nương còn không hiểu con hay sao, thịt này là để dưỡng thân mình cho con và cháu trai mà, nương tin con."
Lê Ngọc Quế không ngờ bà Bao sẽ nói vậy, tiếp theo liền nghe thấy bà ta nói: "Đúng rồi Tiểu Lê, hôm nay nương cùng em chồng con gọi điện thoại về nhà, con gái của dì hai Phi Tường sắp kết hôn rồi, đối tượng còn là giáo viên cơ đấy!"
"Giáo viên?" Lê Ngọc Quế ngạc nhiên hỏi.
Cô ta biết dì hai của Bao Phi Tường, cũng chính là chị gái của bà Bao, và bà Bao có mâu thuẫn với nhau, từ khi Bao Phi Tường có cái danh "khắc vợ", bà Bao liền sốt ruột nhờ chị gái giới thiệu đối tượng cho con trai, ai ngờ đối phương không chỉ không giới thiệu, ngược lại còn trào phúng hai mẹ con Bao Phi Tường mấy lần, kể từ đó hai nhà liền kết thù.
Cứ nghĩ đến chuyện cháu gái kết hôn với giáo viên là bà Bao tức không chịu được, bà ta vốn cũng chẳng phải người rộng lượng gì cho cam, từ khi hai nhà kết thù thì càng muốn ganh đua, muốn để chị gái nhìn xem rốt cuộc ai mới là người không có phúc khí.
Bao Phi Quyên vừa nghe bà Bao nhắc đến chuyện này là biết ngay nương mình đang suy nghĩ gì, do dự một lát liền nói: "Nương, nương đừng nóng giận nữa, sau này con gả cho người còn tốt hơn chồng của chị họ là được chứ gì?"
Thật ra Bao Phi Quyên đã sớm muốn gả cho quân nhân, giống như anh trai cô ta, tiền trợ cấp cao, có thể tùy quân, lại không cần ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, cô ta chỉ sợ bà Bao không đồng ý, lúc này nhân có cơ hội mới nói ra.
Bà Bao đúng là có chút không tán đồng, rốt cuộc bà ta tuổi cũng lớn, mấy đứa con đều ở xa, lo sợ về sau không có ai dưỡng già, lúc này nghe Bao Phi Quyên nói thì hơi động tâm
Đúng vậy, quân nhân tốt hơn giáo viên bao nhiêu! Nếu Phi Quyên cũng gả cho quân nhân, còn ai dám khinh thường mình nữa?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bà Bao quyết định nói chuyện này với Lê Ngọc Quế.
Dù sao thì Lê Ngọc Quế ở đây đã lâu, chắc chắn sẽ biết người nào thích hợp.
Bao Phi Quyên cũng lập tức đi tới nịnh nọt Lê Ngọc Quế, nói chỉ cần chị dâu giúp em tìm được một đối tượng tốt, về sau hai chị em mình ở quân khu còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Sau khi Lê Ngọc Quế đọc thư của Đặng Phương, trong lòng cũng oán trách nhà mẹ đẻ, cha mẹ không thích mình, chỉ chăm chăm vào em trai, hiện tại còn đúng lý hợp tình mà tìm mình đòi lương thực nữa!
Nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, không bằng hiện tại xây dựng quan hệ với bên nhà chồng, có câu đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, về sau Bao Phi Tường giàu lên, có nhà chồng người giúp mình, anh ta chắc cũng không dám hai lòng.
Lê Ngọc Quế tính toán một hồi, cuối cùng cười cười đồng ý.
Bao Phi Quyên vui vẻ lôi kéo gọi chị dâu ngắn chị dâu dài một hồi.
Bà Bao cũng cao hứng, đến khi Bao Phi Tường về nhà liền nói với hắn chuyện này.
Bao Phi Tường không để ý chuyện kết hôn của em gái lắm, không nói thêm gì, ngược lại nói: "Nương, mai con đưa Ngọc Quế đến bệnh viện kiểm tra."
"Đến bệnh viện kiểm tra?" Bà Bao còn tưởng hắn đi kiểm tra thai kì tốn tiền gì đó, vừa định nói không cần thiết thì Bao Phi Tường lại nói: "Con có người quen ở bệnh viện, trước kia ở cùng một quân khu, sau này cô ấy lên bệnh viện thành phố làm bác sĩ khoa phụ sản, nghe nói có biết là nam hay nữ."
"Thật không?!" Bà Bao lập tức đứng dậy, "Thật sự có thể biết được?"
Sau mấy cuộc hôn nhân đổ vỡ của con trai, bà Bao thực sự muốn ôm cháu trai đến mức sắp nhập ma, cũng chính vì vậy bà ta mới chủ động tới quân khu chăm sóc Lê Ngọc Quế, nếu có thể biết