Biện pháp thật ra cũng rất đơn giản, bà Hình và Hồ Vĩ đều là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa tới phút cuối chưa thôi, cho nên mặc kệ có phân tích lợi hại thế nào, bọn họ đều sẽ không tin.
Vậy thì dứt khoát để bọn họ như ý nguyện được vào bộ đội, xem bọn họ còn dám gây sóng gió nữa không.
“Hay!” Hình Tiểu Quân gật gật đầu.
Mấy người Liễu Tố Tố ở bên ngoài thương lượng, hai cha con Hồ Vĩ bên trong phòng cũng không nhàn rỗi.
Trong nhà có bốn gian phòng trống, Liễu Tố Tố và Hàn Liệt một gian, Hàn Tú Tú một gian, mấy đứa con trai chung một gian, phòng kho hiện tại dùng để trồng nấm bào ngư.
Do ba người dì hai đến, Liễu Tố Tố liền cùng Hàn Tú Tú và dì hai ngủ chung, Hàn Liệt ngủ cùng mấy đứa Tiểu Lộ, phòng còn lại để cho Hồ Vĩ và Hồ Quốc Bân dùng.
Hôm nay lúc ăn cơm, hai cha con Hồ Vĩ còn oán giận nói móc mỉa, nhưng vì quá sợ Hàn Liệt, bị anh liếc nhìn nên không dám nói thêm gì, lúc này vào phòng liền bắt đầu nói thầm.
“Thức ăn thì dở ói, còn không biết xấu hổ mà lấy ra đãi khách!”
Hồ Vĩ bất mãn vì hôm nay không được ăn thịt, trong suy nghĩ của hắn, gia đình hắn chính là ân nhân của Hàn Liệt, hắn tới Hàn Liệt còn phải cảm động đến rớt nước mắt, chuẩn bị một bàn đồ ăn chiêu đãi mới đúng, kết quả hắn được ăn cái gì?
Mấy cái bánh ngô thô lương cùng một chút dưa muối.
A, thật ra có một chén trứng gà nhỏ, nhưng mới vừa bưng lên bàn đã bị mấy đứa nhỏ chia nhau ăn sạch rồi!
Cái con bé kia còn chia trứng gà nương hắn ăn nữa, một bà già thì ăn ngon làm gì? Không phải nên đưa Quốc Bân nhà hắn ăn hay sao, Quốc Bân là người sắp được vào bộ đội đây này!
Hồ Quốc Bân muốn nói, ở thôn bánh ngô thô lương cũng là tốt lắm rồi, có những nhà còn phải ăn trấu kia kìa.
Nhưng nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy cha mình nói lý, nhà hắn có ân với Hàn Liệt, tất nhiên sẽ không giống những người khác.
“Đúng là cái đồ keo kiệt, con cũng chưa no đây này.” Hồ Quốc Bân nói thầm một tiếng.
Hồ Vĩ: “Cho nên cha mới bảo con nhất định phải vào bộ đội, một tháng được mấy chục đồng còn sợ không có thịt ăn sao, bữa nào cũng được ăn thịt luôn ấy chứ!”
“Con cũng muốn lắm, nhưng mà nếu bọn họ không đồng ý thì sao?” Hồ Quốc Bân hỏi.
“Bọn họ dám!” Hồ Vĩ nói xong trong lòng lại hơi e ngại, hắn vốn cảm thấy mình đã mở miệng yêu cầu, Hàn Liệt chắc chắn phải làm theo.
Nhưng qua cuộc gặp gỡ hôm nay, hắn nhận ra Hàn Liệt đã không còn là thằng nhóc để mặc hắn trào phúng khó xử ngày xưa nữa rồi.
Hắn còn nhớ, lúc Hàn Liệt vừa mới được nhận nuôi dáng người không cao lắm, đặc biệt gầy gò, quần áo vừa rách vừa nát, đôi mắt lạnh lùng mỗi khi nhìn qua đều làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Vì nương của hắn, dù Hàn Liệt bị bắt nạt hay làm khó xử cũng sẽ không nói ra ngoài.
Bây giờ Hàn Liệt vẫn giống như xưa không nói gì, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn có tâm tư bất chính, Hàn Liệt chắc chắn sẽ không để yên.
Còn có mụ vợ của Hàn Liệt nữa.
Nhìn qua xinh đẹp ôn nhu, nhưng mới chỉ ăn một bữa cơm thôi lại có thể khiến hắn không cãi được nửa lời.
Càng nghĩ Hồ Vĩ càng mất khí thế: “Nếu bọn họ không đồng ý thì đi tìm bà bội con, bà nội con có ơn cứu mạng Hàn Liệt, hắn phải báo đáp chúng ta.
Hơn nữa nơi đây chính là quân khu, nếu hắn dám lừa chúng ta thì cứ đến chỗ lãnh đạo hắn cáo trạng, khiến hắn mất hết mặt mũi!”
Mắt Hồ Quốc Bân sáng lên: “Cha nói đúng!”
“Chờ con làm quan rồi hai chúng ta cũng có thể cơm ngon rượu say, con nhớ phải tranh đua một chút, dẫm Hàn Liệt dưới lòng bàn chân cho cha! Xem hắn còn kiêu ngạo nữa không!”
Hai người lại bắt đầu bàn bạc, nếu Hàn Liệt đổi ý không muốn giúp nữa thì nên giải quyết thế nào, kết quả sáng sớm hôm sau, Liễu Tố Tố nói:
“Đồng chí Hồ chuẩn bị đi nhé, trưa nay Hàn Liệt sẽ đưa cậu đi.”
Hồ Vĩ cùng Hồ Quốc Bân đều ngây người: “Nhanh vậy sao?”
Thế này không giống những gì bọn họ nghĩ!
Liễu Tố Tố nhướng mày: “Ngại nhanh hả? Vậy đừng đi nữa, tôi còn đang ngại phiền đây này.”
“Không! Không nhanh không nhanh, tôi sẽ chuẩn bị tốt!” Hồ Quốc Bân vội vàng nói.
Liễu Tố Tố bảo Hồ Quốc Bân 12 giờ trưa đi đến khu vực Đông Nam quân khu, nơi đó là sân huấn luyện, Hàn Liệt sẽ ở đó chờ hắn.
Hồ Quốc Bân rất không muốn đi, nắng 12 giờ có thể làm người nóng chết, nhưng nghĩ đến tương lai làm quan, hắn chỉ có thể khẽ cắn môi đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa, đột nhiên hắn bị một người phụ nữ ngăn cản, hỏi hắn có phải muốn đến sân huấn luyện không.
Hồ Quốc Bân cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi họ Lê, nhà ở lầu trên.” Lê Ngọc Quế cười nói.
———
Nếu Liễu Tố Tố ở đây, đảm bảo sẽ rất bất ngờ, rốt cuộc từ khi Lê Ngọc Quế sinh được con trai thì ngày càng thích khoe khoang, nếu không phải nói Kim Đản nhà mình lớn lên khoẻ đẹp, thì chính là nói bà Bao đối xử với cô ta như bà hoàng, ngày nào cũng được ăn thịt, không thì sẽ ăn trứng cá hoặc lương thực tinh.
Mọi người nghe xong ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nhịn không được khinh thường.
Ai mà chẳng biết mấy thứ kia đều là bà Bao muốn bổ sung dinh dưỡng cho cháu trai, nếu Kim Đản không cần uống sữa nữa, cô tưởng cô xứng được ăn ngon vậy chắc?
Lại nói đến Kim Đản, trong lòng mọi người cũng không thích lắm.
Hiện tại chính là thời kỳ khó khăn, đừng nói là thịt, được ăn một miếng lương thực tinh thôi cũng là tốt lắm rồi, chỉ là họ tiếc tiền không mua, vì dù sao thì thời tiết này có vẻ như sẽ không có chuyển biến tốt trong thời gian tới, nếu tiêu hết tiền, ngoài ruộng lại không trồng được lương thực, về sau lấy gì mà ăn? Muốn uống gió Tây Bắc cũng phải nhìn xem có gió không đã.
Nhà họ Bao cung phụng đứa bé Kim Đản này như bảo bối, thấy con nhà khác đói xanh xao vàng vọt lại thường trào phúng mấy câu, Kim Đản nhà tôi không vậy đâu, lớn lên trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết có phúc rồi.
Lời này làm phụ huynh các nhà khác tức không chịu được.
Chẳng lẽ bọn họ cố ý bị để con mình bị đói chắc? Đều là cha là mẹ, nếu không phải trong nhà thật sự quá khó khăn, làm gì có ai muốn con mình chịu đói chịu khổ?
Có người khuyên: “Tùy cô ta đắc ý đi, xem cô ta còn có thể đắc ý được bao lâu, Bao Phi Tường cũng chỉ là đoàn trưởng mà thôi, cứ như vậy sớm muộn cũng hết tiền, đến lúc đó xem cô ta còn nuông chiều Kim Đản thế nào!”
Lời này khó nghe nhưng lại là sự thật, lương của Bao Phi Tường là gần một trăm đồng, nếu dùng tiết kiệm một chút, hoàn toàn đủ cho cả nhà chi tiêu, nhưng bọn họ lại không biết tiết kiệm.
Thêm vào đó, trước khi có thai Lê Ngọc Quế đã thường xuyên ăn xài phung phí, cảm thấy đời trước mình khổ đủ rồi, đời này nhất định phải hưởng phúc.
Sau khi bà Bao đến, tuy đã cầm hết tiền trong tay nhưng hiện tại có cháu trai, bà ta tiền tiêu như nước chảy ra ngoài, một mình Bao Phi Tường có thu nhập, 4 người lớn 1 trẻ con, cứ như thế, có núi tiền cũng bị tiêu sạch.
Vốn dĩ nhà họ Bao mỗi bữa còn có một món mặn hoặc lương thực tinh, kém lắm vẫn có quả trứng gà, thế mà trong khoảng thời gian này bà Bao nấu canh trứng, một chén còn phải chia ra làm hai bữa.
Lê Ngọc Quế lập tức bất mãn, cảm thấy bà Bao muốn ngược đãi mình.
Ỷ vào con trai cô ta còn cùng bà Bao cãi nhau một trận.
Bà Bao vốn có thành kiến với Lê Ngọc Quế, nể mặt cháu trai mới nhịn xuống, giờ Lê Ngọc Quế dám cãi lại làm bà ta lập tức bùng nổ.
Mắng cô ta còn mặt dày mà hỏi sao không còn tiền, chẳng phải là do sau khi kết hôn cô ăn không ngồi rồi, chỉ muốn ăn nhậu chơi bời, bào rỗng cái nhà này hay sao? Cô còn ra vẻ ủy khuất cái gì? Không ăn thì nhịn!
Lê Ngọc Quế nghe xong liền chột dạ, nhưng vẫn cảm thấy mình không sai, giờ Kim Đản vẫn cần uống sữa, sao có thể để cô ta bị đói được?
Lê Ngọc Quế ôm con trai bảo bối ngồi trên giường suy nghĩ, sau đó liền nghĩ tới Bao Phi Cường.
Bao Phi Cường và Bao Phi Quyên theo chân bà Bao tới quân khu, hiện tại Bao Phi Quyên đi rồi nhưng Bao Phi Cường vẫn còn ở lại.
Hắn là thanh niên trai tráng, tiền ăn tiền uống đều là tiền nhà cô ta chi, tuy không được ăn thịt nhưng thô lương cũng là tiền đấy.
Càng nghĩ Lê Ngọc Quế càng muốn tiễn Bao Phi Cường đi.
Nhưng cũng không biết là ngốc thật hay ngốc giả, Lê Ngọc Quế dùng đủ loại ám chỉ mà Bảo Phi Cường đều nghe không hiểu, cô ta lại không thể nói thẳng, bằng không bà Bao và Bao Phi Tường sẽ mắng cô ta chết.
Thế là cô ta chỉ có thể trộm tìm quen tố khổ, người nghe lại cảm thấy cô ta bị như vậy là xứng đáng: “Ai bảo cô gọi bọn họ đến làm gì? Mang thai thì gọi một mình mẹ chồng tới thôi không được à? Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó lắm đấy.”
Lê Ngọc Quế cảm thấy mình oan uổng quá, cô ta cũng đâu ngờ sẽ thành ra như vậy.
Đời trước cô ta ở trong tù, nào biết tình hình hạn hán lại nghiêm trọng đến vậy, trước kia cũng chỉ cho là ít mưa mà thôi, ai mà biết lại thành ra như vậy?
Ngay từ đầu Lê Ngọc Quế nghĩ, chờ nghiêm trọng một chút sẽ đuổi mấy người Bao Phi Cường đi, ai dè tình hình ngày càng tồi tệ, Bao Phi Cường vẫn không muốn đi!
Không được!
Còn như vậy nữa, tiền sẽ bị tiêu hết sạch!
Lê Ngọc Quế hối hận vô cùng, sớm biết hạn hán kéo dài, cô ta đã đuổi Bao Phi Cường và Bao Phi Quyên cùng một thể rồi.
Không, lúc trước không nên đồng ý để ba mẹ con bà Bao đến đây mới đúng!
Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, phải mau chóng nghĩ ra cách đuổi Bao Phi Cường thôi.
Lần đó đuổi được Bao Phi Quyên là bởi vì cô ta suýt chút nữa gây ảnh hưởng đến Kim Đản, bà Bao coi cháu trai như mạng không dung nổi Bao Phi Quyên nên mới đuổi cô ta đi.
Hiện tại muốn đuổi Bao Phi Cường thì không dễ như vậy...
Trong lúc Lê Ngọc Quế đang minh tư khổ tưởng tìm cớ thì trùng hợp nghe được Hồ Quốc Bân và Hồ Vĩ nói về việc vào bộ đội.
Cô ta lập tức quyết định bảo Bao Phi Cường cũng đi theo hai người bọn họ, không biết Hàn Liệt đến tột cùng là có bản lĩnh đưa người vào quân đội hay không, nhưng mặc kệ thế nào, đối với cô ta đây là chuyện tốt.
Nếu Bao Phi Cường được vào bộ đội, có tiền trợ cấp rồi sẽ không cần tiêu tiền nhà cô ta nữa, nói không chừng còn có thể trợ cấp ngược lại.
Còn nếu không được thì vừa hay có thể mượn cơ hội này đuổi Bao Phi Cường đi.
Lê Ngọc Quế không ngốc, Bao Phi Cường ở đây lâu ngày không chịu đi, tuyệt đối là có ý xấu trong đầu, hôm nay nghe Hồ Quốc Bân nói cô ta mới nhận ra, Bao Phi Cường hẳn là cũng đang đợi ngày chiêu binh vào bộ đội đây mà!
Với tư chất của hắn thì khó lắm, lỡ hắn đến cầu xin Phi Tường giúp đỡ, không cẩn thận ảnh hưởng tới tiền đồ Phi Tường thì sao? Cho nên vẫn nên để hắn và Hồ Quốc Bân cùng đi tìm Hàn Liệt, sau này có vấn đề gì, xui xẻo cũng chỉ có một mình Hàn Liệt gánh mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy vui, Lê Ngọc Quế liền nhân lúc bà Bao không chú ý đi tìm Hồ Quốc Bân.
———
“Là thế này, cậu em chồng nhà tôi cũng muốn vào bộ đội, đồng chí Hồ, để cậu ấy đi cùng cậu được không?”
Lê Ngọc Quế cười nói, “Tôi cũng không làm hại cậu đâu, chỉ cần cậu đưa em chồng tôi đi cùng, 5 đồng này chính là của cậu.”
Thấy tiền mắt