Editor: Sweetie
Liễu Tố Tố xông lên phía trước ôm lấy Liễu Thục Vinh, “Nương, con lên huyện thành mua vải nhưng người bán hàng nói không còn nữa, nửa đường lại té ngã một cái, may là gặp đồng chí Hàn Liệt, bằng không cũng không về được.”
Cô đem cái cớ trước đó nói lại một lần, lại giúp Liễu Thục Vinh thông khí.
Tiếng “nương” này Liễu Tố Tố gọi rất tự nhiên, đời trước cô không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh lớn lên, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức, cô liền biết Liễu Thục Vinh đối xử với nguyên chủ rất tốt, cũng nhịn không được thở dài.
Để mà nói thì Liễu Thục Vinh là một người mẹ tốt, đáng tiếc trong lòng nguyên chủ chỉ có tình yêu, một chút cũng không nghĩ đến người trong nhà, nếu việc bỏ trốn lần này bị người ta biết, cả đời Liễu Thục Vinh ở trong thôn cũng không dám ngẩng đầu.
Nếu đã đồng ý với nguyên chủ, Liễu Tố Tố phải thực hiện lời hứa đối xử tốt với bà.
Nghe được lời này, Liễu Thục Vinh đột nhiên hiểu, tuy rằng không biết vì sao con gái đột nhiên thông suốt không đi tìm cái tên phụ lòng Trang Bạch Vũ kia, nhưng lúc này Hàn Liệt đang ở đây, không phải là lúc nói chuyện này, bà chỉ có thể gật đầu, nói: “Nương vừa rồi đứng không vững, cảm ơn Tiểu Hàn, mau vào nghỉ ngơi một chút, hôm nay trời nắng to, có bị cháy nắng không?”
“Bà ngoại, chúng cháu cháy nắng hết rồi!” Trang Tiền cùng Trang Trình lập tức chạy tới.
“Được, để bà ngoại pha nước đường cho các cháu uống.” Liễu Thục Vinh cười nói, đổ ra sáu ly nước đường trắng, mỗi người một ly, hai đứa nhỏ nhà Hàn Liệt tất nhiên cũng có phần.
Nhưng lá gan của hai đứa rõ ràng bé hơn nhiều so với hai nhóc Trang Tiền, không dám tiếp, nhìn thoáng qua Hàn Liệt sau đó mới nhận vào tay, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, Liễu Tố Tố nhìn mà trong lòng chua xót.
Không chỉ bởi vì tính cách, còn có thân hình của hai đứa nữa.
Niệm Tô là bé trai, 5 tuổi nhưng lại nhỏ gầy hơn Trang Tiền Trang Trình 4 tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo lớn màu đỏ, cùng với cặp mắt vô hồn không hề dao động kia, dù là người lớn nhìn cũng thấy sợ, theo như hình dung của đồng nghiệp thì cậu nhóc chính là ác ma.
Hiện tại mọi người không hiểu bệnh trầm cảm là gì, nhưng Liễu Tố Tố nhìn ra được.
Ánh mắt này không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé 5 tuổi.
Chiêu Đệ còn gầy yếu hơn, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt vàng như nến.
Nếu nói Niệm Tô là hờ hững, thì cô bé chính là sợ hãi, hơn nữa giống như đặc biệt sợ hãi người khác phái như chim sợ cành cong, cho dù Hàn Liệt là cha nhưng cô bé cũng không dám tới gần, anh liếc nhìn một cái cũng sẽ phát run.
Cô bé cắn môi do dự hồi lâu mới dám ngồi vào chỗ cách Liễu Tố Tố tương đối gần, ngay cả ngồi cũng chỉ dựa gần vào mép ghế.
Tình huống của hai đứa nhỏ này không ổn, mà Trang Tiền cùng Trang Trình cũng chẳng tốt hơn là bao.
Mặc dù có Liễu Thục Vinh cùng người Vu gia quan tâm, tính tình hai nhóc đã hoạt bát hơn chút.
Nhưng rốt cuộc cha mẹ ruột đều không thích bọn nó, tính cách hai đứa vẫn sẽ khuyết thiếu, bằng không cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như trong sách.
Hơn nữa mấy ngày này chính là ngày mùa, Liễu Thục Vinh bị nguyên chủ làm cho tâm thần không yên cũng không có tâm tư quan tâm cháu ngoại, má hai đứa nhỏ đỏ bừng, khóe miệng tróc da, tóc cũng dài tới mức có thể buộc lên.
Liễu Tố Tố không tiếng động thở dài, chỉ cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trong lúc cô đang quan sát các con thì Hàn Liệt cùng Liễu Thục Vinh bàn bạc xong, Liễu Thục Vinh kinh hãi: “Ngày mai liền làm tiệc rượu? Vội vàng vậy sao?”
Hàn Liệt gật đầu: “Hy vọng thím có thể hiểu, bên chỗ cháu thời gian gấp quá.”
Liễu Thục Vinh đương nhiên hiểu, hiện tại đối với bà mà nói, chỉ cần con gái có thể từ bỏ Trang Bạch Vũ thì cái gì cũng không quan trọng!
“Được, chúng ta liền chuẩn bị luôn, ngày mai cũng không tệ lắm, làm vào giữa trưa thế nào?” Liễu Thục Vinh hỏi.
Hàn Liệt đương nhiên đồng ý, “Làm phiền thím rồi ạ.”
Chờ nói xong, Hàn Liệt liền mang theo hai đứa nhỏ trở về trước, Liễu Thục Vinh sai làm Trang Tiền cùng Trang Trình gọi mấy người Vu gia về, vỗ vỗ tay Liễu Tố Tố nói: “Tố Tố, con cùng nương nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Liễu Thục Vinh lớn lên xinh đẹp, Vu Đại Trụ đối với bà cũng tốt, chưa bao giờ để bà làm gì việc nặng, cho nên mặc dù năm mươi mấy rồi nhưng nhìn qua vẫn thập phần trẻ tuổi, mấy ngày nay vì chuyện của nguyên chủ mà tiều tụy không ít, trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc.
Liễu Tố Tố nắm tay bà, cười cười nói: “Nương, nương đừng nghĩ nhiều, con đã nghĩ thông suốt rồi, trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra, không ai vì thiếu một người thì sống không nổi, Trang Bạch Vũ chướng mắt con, con còn hiếm lạ gã làm gì? Hơn nữa con tin tưởng ánh mắt của nương, người nói Hàn Liệt không tồi, vậy khẳng định là không tồi.
Con không muốn làm nương lo lắng.”
Nói ngắn ngủn mấy câu, nước mắt Liễu Thục Vinh thiếu chút nữa chảy xuống, nghẹn ngào gật đầu: “ Tốt lắm, con có thể nghĩ như vậy, nương liền an tâm rồi.”
Nhìn vành mắt bà đỏ lên, trong lòng Liễu Tố Tố cũng có chút hụt hẫng, “Nương, nương yên tâm, về sau chúng ta đều phải thật tốt, chờ con về sau có tiền đồ để nương hưởng phúc!”
Liễu Thục Vinh liền cười nói: “Nương còn hưởng phúc cái gì, con sống tốt là nương vui vẻ.
Vết thương trên đầu con sao rồi?”
“Không có việc gì, bị rách chút da thôi, chờ lát nữa là ổn rồi.”
Nói chuyện trong chốc lát, mấy người Vu Đại Trụ cũng đã trở lại, thấy Liễu Tố Tố rốt cuộc nghĩ thông suốt, bọn họ cũng rất vui vẻ, đặc biệt là cha kế Vu Đại Trụ lập tức cười nói: “Chú nhớ rõ thôn bên cạnh vừa lúc bắt được một con lợn rừng đó, Tố Tố chờ chú đi đổi một miếng trở về, chúng ta ăn một bữa thật ngon!”
Dù sao cũng là cha kế, nguyên chủ vẫn luôn gọi Vu Đại Trụ là chú, Liễu Tố Tố cười gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, anh hai Vu Kiến Quốc liền nói: “Anh nhớ bên công xã có phó bếp nấu ăn hương vị khá ngon gần đây đang rảnh, anh đi mời hắn đến nấu tiệc ngày mai cho Tố Tố!”
Liễu Thục Vinh: “Mau đi mau đi, Kiến Dân, con kêu vợ con cùng đi mượn bàn ghế gì đó, dì đi mời người ngày mai lại đây hỗ trợ!”
Ngoại trừ Liễu Tố Tố, mọi người tức