Editor: Sweetie
Ống trúc bị gỡ, dòng nước chảy rất nhanh đã ngừng lại, đoàn trưởng Trương nhìn cây con trong ruộng, nói∶ “Ngày mai tôi sẽ đến xem là chuyện như thế nào, Tiểu Liễu cô đi về trước đi, thời gian cũng không còn sớm.”
Đoàn trưởng Trương quản lý đồng ruộng quân khu đã nhiều năm, đối với những việc này ít nhiều đều có hiểu biết, chỉ là lúc này trời đã tối rồi, không nhìn rõ lắm, đành chờ ngày hôm sau lại qua đây nhìn xem.
Liễu Tố Tố gật gật đầu.
Ống trúc lắp khá phức tạp, gỡ ra cũng không đơn giản, lúc về đến nhà đã là 7 giờ.
“Nương!” Nhìn thấy cô về, mấy đứa nhỏ lập tức chạy tới đứng vây quanh cô.
“Dì ơi, không có việc gì chứ ạ?” Hàn Tú Tú lo lắng hỏi, vừa mới cô bé ra nhà chính liền không thấy dì đâu, tuy rằng Hàn Liệt nói là đi họp, nhưng Hàn Tú Tú vẫn không yên tâm, luôn đứng ở cửa chờ, vừa mới rồi mới tiến vào nhà.
Liễu Tố Tố lắc đầu∶ “Không có việc gì đâu.”
Hàn Trình nhẹ nhàng thở ra∶ “Không có việc gì là tốt rồi, nương làm con lo quá trời, về sau nương đừng ra ngoài muộn như vậy nữa nha!”
Nhìn biểu tình khoa trương của mấy đứa nó, Liễu Tố Tố nhất thời kinh ngạc, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều lo lắng cho cô là bình thường, nhưng nếu là Hàn Trình hoặc Hàn Tiền lại làm cô không ngờ tới.
Không phải là hai đứa nó không yêu nương bằng hai anh chị, mà là hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đã không giống nhau.
Tuy nguyên chủ và Bạch Trang Vũ đối xử với Hàn Tiền và Hàn Trình không tốt lắm, nhưng có Liễu Thục Vinh cùng người nhà họ Vu ở đó, họ quan tâm hai đứa bé là thiệt tình chân ý, hơn nữa điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm, ăn uống cũng xem như khá tốt ở trong thôn.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Hàn Tiền cùng Hàn Trình càng giống trẻ con 4 tuổi, vô ưu vô lo, chưa bao giờ có phiền não, cũng sẽ không giống hai anh em Hàn Cẩm lúc nào cũng lo lắng Liễu Tố Tố đột nhiên biến mất, lo sau khi rời khỏi đây cô sẽ không bao giờ trở lại.
Thấy nương không tin, Hàn Trình cảm thấy ủy khuất∶ “Nương, Nương không yêu Trình Trình của nương nữa sao?”
“Yêu yêu, sao nương lại không yêu chứ.” Liễu Tố Tố vội vàng trả lời, lúc này nó mới vui vẻ, nhào thẳng vào lòng cô, Liễu Tố Tố mệt mỏi cả một ngày, đến cơm cũng chưa ăn một miếng, vốn dĩ đã đứng không vững, bị nó như nhào vào lòng như vậy, suýt nữa ngã xuống.
Sau lưng được đỡ lấy, âm thanh trầm thấp của Hàn Liệt vang bên tai∶ “Tiểu Trình, cẩn thận một chút.”
Liễu Tố Tố quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Liệt sắn tay áo, trên tay còn có bọt nước liền hỏi anh∶ “Anh đang rửa chén sao?”
Hàn Liệt gật đầu∶ “Các con đói bụng, lại không biết khi nào em về, tôi có làm ít thức ăn, tôi lấy cho em nhé?”
Liễu Tố Tố rất kinh ngạc, Hàn Liệt còn biết nấu cơm? Thời buổi này đàn ông biết nấu cơm ít lắm đó nha.
Cô lập tức gật đầu∶ “Được.” Đúng lúc cô cũng đói bụng.
Đến khi đồ ăn được bê lên, Liễu Tố Tố nhìn dưa chua xào trứng gà trong chén, còn rải một chút hành thái không biết dùng để làm, tức khắc há hốc mồm.
Đây là kiểu phối hợp thần kỳ gì vậy? Có ăn được không đấy?!
Lại nhìn biểu cảm trên mặt mấy đứa nhóc thì tức khắc hiểu ra, lời vừa rồi của Hàn Trình có chỗ nào là lo lắng cô xảy ra chuyện, rõ ràng là sợ buổi tối cô mà ra ngoài thì bọn nó chỉ có thể ăn đồ Hàn Liệt nấu thôi!
Thằng quỷ nhỏ này, chỉ có ăn uống là giỏi.
Liễu Tố Tố không dám ăn nhưng thấy khuôn mặt nhìn như không cảm xúc, nhưng trong mắt toát ra sự mong chờ của Hàn Liệt, cô đành cầm cái bánh bột ngô lên, gắp lên trên hai miếng đồ ăn, cắn một miếng.
“Mùi vị thế nào?” Hàn Liệt nhìn cô.
Liễu Tố Tố∶ “...”
Quả nhiên, nhân loại không xào trứng với dưa chua là có nguyên nhân cả.
“Cũng không tệ lắm, khá ngon.” Cô gian nan nuốt xuống, gấp gáp uống một ngụm nước, cười đáp lời anh.
Hàn Liệt vừa lòng quay đầu lại nhướng mày với bọn nhỏ∶ “Chú đã là không khó ăn rồi mà, đúng không?”
Mấy đứa nhóc vô cùng kinh ngạc nhìn nương, ngay cả Hàn Cẩm bình tĩnh nhất cũng không nhịn được mở to mắt.
Hàn Trình lạch bạch chạy tới, sờ soạng trán Liễu Tố Tố một hồi∶ “Nương của con ơi, không phải nương bị mệt đến ngốc luôn rồi chứ!”
Liễu Tố Tố ∶ “...!Nói cái gì đó!”
Đúng là không thể ăn, nhưng cô cũng đâu thể nói thẳng, nếu đả kích lòng tự tin của Hàn Liệt, lỡ về sau anh không chịu làm việc thì làm sao bây giờ, giờ không nấu cơm không sao, chậm rãi học là biết...
Cô gần như tự thôi miên mình ăn xong một bữa cơm, Hàn Liệt cầm chén đi rửa, nhìn anh bận rộn làm việc, Liễu Tố Tố hơi có chút đau đầu, thật sự là không rõ chuyện ngoài ruộng là như thế nào, rõ ràng vẫn đang tốt sao lại thành như vậy.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có người đi tới, vừa nâng đầu lên, một ly nước ấm lọt vào tầm mắt cô.
Vẫn như cũ bỏ thêm đường đỏ.
Bất kể tâm trạng có tệ đến đâu, lúc này cô cũng không nhịn được cười∶ “Đồng chí Hàn Liệt, anh thích cho tôi uống nước đường lắm hả?”
Hàn Liệt nghi hoặc nhìn.
Liễu Tố Tố vừa định nói mình chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng giây tiếp theo liền nghe anh nói∶ “Lúc trước em đã nói, ăn chút ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.”
Liễu Tố Tố nhớ ra, lúc cô mới tới quân khu, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú không hướng ngoại như bây giờ, như thể có ngăn cách với tất cả mọi người.
Hàn Tiền, Hàn Trình ăn ngon uống tốt không chút trở ngại, ngược lại là bọn nó ở nhà mình mà đặc biệt câu nệ.
Mỗi lần Liễu Tố Tố mua ăn vặt, sợ hai đứa không ăn, cô sẽ nhân lúc không chú ý, lột vỏ kẹo nhét vào miệng hai đứa nó, sau đó cười tủm tỉm nói∶ “Ăn ngọt sẽ vui vẻ.”
Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói ra thôi, không ngờ Hàn Liệt vẫn còn nhớ kỹ.
Hai lần nước đường đỏ đã có giải thích, Liễu Tố Tố cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, uống một ngụm nước đường ấm nóng, cô cảm giác trong bụng thoải mái hơn nhiều∶ “Không phải là tâm trạng tôi không tốt, tôi đang hoài nghi việc này không đơn giản như vậy.”
Hàn Liệt nhíu mày∶ “Em có ý gì?”
Liễu Tố Tố liền đem việc hôm nay phát sinh nói với anh∶ “Trong vòng 3 ngày, không thể nào đột nhiên lại héo được, tôi nghĩ, có khi nào có người hạ thuốc gì đó hay không?”
Nhưng ý nghĩ này quá mức lớn mật, cô cũng không thể nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.
“Có thể là tôi nghĩ nhiều đi.” Liễu Tố Tố nói xong, vừa lúc nhìn thấy Hàn Trình chạy tới, bắt nó lại đưa vào phòng tắm rửa.
Hàn Liệt vẫn ngồi ở ghế trầm tư trong chốc lát.
Đến sáng sớm hôm sau, trong lúc Liễu Tố Tố ngủ đến mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe được ở nhà chính truyền đến tiếng động, hình như là có người trộm mở cửa.
Cô khiếp sợ, nghĩ thầm không phải ăn trộm chứ, nhưng ở quân khu an toàn thế này sao có thể sẽ có ăn trộm được?
Liễu Tố Tố vội vàng xuống giường, chạy nhanh vào nhà chính, "cạch" một cái mở đèn lên, sau khi nhìn thấy đó là Hàn Liệt mới nhẹ nhàng thở ra∶ “Là anh à.”
Hàn Liệt sửng sốt∶ “Bằng không em nghĩ là ai?”
“Tôi sợ là ăn trộm.”
“Quân khu không có ăn trộm, cho dù có thì cũng là đặc vụ.” Hàn Liệt nhìn cái gối trong tay Liễu Tố Tố, “Em định dùng cái này đánh ăn trộm?”
Liễu Tố Tố: “...” Cô chạy ra gấp, lại mới vừa tỉnh ngủ được không, sờ đến cái gì thì cầm luôn cái đó.
“Nếu thực sự có người lạ xông vào, em phải mang các con vào trong phòng trốn kĩ, tranh thủ để không bị phát hiện, tuyệt đối không được đối kháng chính diện biết chưa.” Hàn Liệt nghiêm túc nói.
Liễu Tố Tố muốn nói tôi cũng không dễ bắt nạt, trước đây cô vào nam ra bắc, thường thường còn cần lên núi xuống biển thăm dò địa hình, võ tay chân cũng biết một ít, không đến mức yếu như vậy.
Tuy nhiên cô cũng hiểu điều Hàn Liệt nói là đúng, liền gật gật đầu, ngẩng đầu mới thấy mới có 4 giờ∶ “Anh đi đâu vậy, huấn luyện khẩn cấp sao?”
Hàn Liệt đem xẻng trong tay đặt ở góc tường, lại uống một ngụm nước lớn mới nói∶ “Tôi ra ngoài ruộng.”
“Ra ngoài ruộng làm gì?”
Hàn Liệt gật đầu∶ “Tôi cảm thấy hôm qua em nói rất đúng, chuyện này rất có khả năng là có người cố ý gây ra...”
Cho nên sáng nay mới hơn 2 giờ Hàn Liệt đã rời giường ra cửa, mang theo đèn pin ra ngoài ruộng, đào hết đống cây con héo sắp chết ra, sợ trong đất còn có chất có hại, anh còn xúc hết một tầng đất đổ đi, sau đó lại chuyển đất từ chân núi xuống để lấp, tiếp theo trồng đám cây con vào những chỗ đất chưa bị ảnh hưởng.
Nguyên nhân làm như vậy cũng rất đơn giản, nếu thật có người làm gì đó mờ ám, chắc chắn sẽ quay lại xem tình hình ngoài ruộng, phát hiện cây con đã bị đổi chỗ, người này rất có khả năng sẽ không ngồi im.
Nếu không phải do người mà thật sự là do ống trúc hoặc đất có vấn đề, vậy cũng vừa lúc có thể thử xem.
Hiện tại ống trúc đã bị dỡ bỏ, đất đã thay mới, chỉ cần xem cây trồng có xuất hiện tình trạng đồng dạng hay không là có thể biết kết quả.
Hàn Liệt vừa dứt lời, Liễu Tố Tố bỗng túm chặt lấy tay anh, khiếp sợ nói∶ “Phó đoàn trưởng Hàn, anh thông minh quá đi!”
Giờ mới hơn 4 giờ, bên ngoài sắc trời đã dần dần sáng lên nhưng vẫn có chút tối, trong phòng mở cửa cũng vẫn âm u.
Nhưng Hàn Liệt ngày trước từng là binh trinh sát, sau khi trải qua huấn luyện, nhãn lực tốt hơn so với người bình thường, nương theo ánh sáng mông lung, anh rũ mắt bắt gặp hai mắt sáng lấp lánh của Liễu Tố Tố, đáy mắt tràn đầy vui sướng cùng tán thưởng, làm anh nhịn không được bên tai đỏ lên, sau đó vội vàng quay đầu đi sợ bị cô phát hiện.
Đừng nói Liễu Tố Tố lúc này hoàn