Liễu Tố Tố không nghĩ Hàn Liệt sẽ đi gấp như vậy, cô cũng hiểu Hàn Liệt là quân nhân, vốn dĩ cần thường xuyên ra ngoài nhiệm vụ, chỉ là cô thấy hơi tiếc nuối, bánh ú mới nấu xong anh còn chưa kịp ăn cái nào.
Sớm biết thế này, vừa rồi đã đưa anh thêm mấy cái.
“Nương, chú Hàn đi ra ngoài rồi ạ?” Chiến sĩ báo tin vừa đi, Hàn Trình đã chạy ra hỏi.
“Đúng vậy, quân đội có nhiệm vụ quan trọng cần chú Hàn qua đó, chú chỉ có thể đi trước.”
Hàn Trình nhíu mày “A” một tiếng∶ “Vậy không phải chú Hàn sẽ không được ăn bánh sao ạ? Chú vất vả quá đi.” Hàn Trình lo lắng nói, trong mắt của nhóc, trên đời này không gì đáng tiếc hơn việc bỏ lỡ mỹ thực nương làm.
“Đúng rồi, chú Hàn là quân nhân, trách nhiệm của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, có đôi khi ích lợi của mình cũng đặt sang một bên, hiện tại chúng ta có thể sống tốt như vậy đều là nhờ sự phấn đấu của những quân nhân như chú Hàn, sự vất vả của họ đáng để chúng ta kính nể.
Giờ nương cất mấy cái đi, chờ khi nào chú Hàn về mang ra cho chú ăn được không?”
Liễu Tố Tố cũng không nghĩ quá nhiều, cô nói lời này là muốn các con biết, cuộc sống hiện tại không dễ dàng, phải biết quý trọng, cũng muốn mấy đứa thông cảm cho Hàn Liệt, không cần vì anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ không ở nhà mà cảm thấy mới lạ.
Lời vừa nói ra, ở chỗ Liễu Tố Tố không nhìn thấy, Hàn Tú Tú rũ mắt chớp chớp mi.
Hàn Trình gật gật đầu, lúc nó đang muốn phần Hàn Liệt mỗi loại một cái thì Hàn Tú Tú đột nhiên vươn tay ra, chọn một cái bánh nhân mứt táo nhìn có vẻ to nhất đặt vào trong chén.
Liễu Tố Tố rất kinh ngạc nhưng lại sợ dọa đến cô bé, chờ hai giây mới nhẹ giọng hỏi∶ “Tú Tú để phần cái này cho cha sao?”
Hàn Tú Tú nhút nhát gật đầu, cẩn thận hỏi cô∶ “Có được không ạ?”
“Đương nhiên là được, cha con mà biết nhất định sẽ rất vui cho xem.” Liễu Tố Tố cười nói.
Sau khi cất bánh của Hàn Liệt trong ngăn tủ xong, Liễu Tố Tố liền gọi các con cùng bắt đầu ăn bánh ú, vì là một năm mới có thể ăn một lần nên Liễu Tố Tố phá lệ gói 3 vị, còn đều là vị bọn nhỏ thích ăn, tâm trạng ly biệt u sầu rất nhanh đã bị mỹ vị làm cho tiêu tán, đám nhóc tì bưng bánh ú ăn cực kỳ vui vẻ.
Liễu Tố Tố tiếp nhận việc Hàn Liệt rời đi khá tốt, nhưng Trần Nam sợ cô không quen, tới buổi chiều còn cố ý ôm Thiết Đản qua gặp cô.
Khi đến cô ấy thấy Liễu Tố Tố đang làm mấy cái áo ngắn tay cho bọn nhỏ, sau Đoan Ngọ là đến tháng sáu, chính thức tiến vào thời điểm nóng nhất, quần áo mùa hè năm ngoái của mấy đứa nhỏ đều đã ngắn, dù sao trong nhà vẫn còn vải, Liễu Tố Tố liền muốn may cho mỗi đứa một cái.
Nhưng không biết có phải do cô không có thiên phú làm thủ công hay không mà vốn đang theo học Lữ Linh Chi rất tốt, qua một đoạn thời gian không làm, giờ sờ vào vải cứ cảm thấy là lạ, Liễu Tố Tố bị bí đến mặt ủ mày ê.
Trần Nam qua nhìn thấy còn tưởng là Liễu Tố Tố không nỡ chia tay Hàn Liệt, trong lòng vừa cảm thán tình cảm của hai người thật tốt vừa đi qua∶ “Chị dâu, em biết trong lòng chị không thoải mái, nhưng chị đừng lo lắng quá, bọn họ đi nhiều lắm nửa tháng là về, lần đầu tiên Hình Tiểu Quân đi làm nhiệm vụ em cũng rất khó chịu, giờ không phải cũng đã quen rồi sao?”
Liễu Tố Tố∶???
Sau khi hiểu được là cô ấy đang hiểu lầm, Liễu Tố Tố vội vàng giải thích∶ “Chị đâu có khó chịu gì đâu, chỉ là chị...!không biết làm quần áo, sắp tự mình tức chết rồi đây.”
“Không có việc gì phải ngại, chị như vậy là bình thường, ngược lại còn có thể chứng minh tình cảm giữa chị và phó đoàn trưởng rất tốt, như em với Hình Tiểu Quân này, qua hai năm tình cảm không còn tốt như vậy nữa.”
Liễu Tố Tố thở dài, thôi được rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Trần Nam nhìn ra ngoài cửa sổ∶ “Chị này, hay là em cùng chị đi dạo một lúc cho thoải mái?”
Bên ngoài đang nắng to, Liễu Tố Tố sợ Thiết Đản bị phơi nắng sẽ không tốt, kết quả Trần Nam cười nói∶ “Tự nó muốn đi chứ ai, chỉ cần trời chưa tối sẽ không chịu ở nhà, cứ ở một lúc là lại khóc.”
Liễu Tố Tố∶ “Thế thì thằng bé từ Thiết Đản trở thành Hắc Đản (trứng đen) mất thôi.
Vậy chúng ta đi ra ngoài đi, đúng lúc chị cũng cần ra ruộng.”
Hiện tại ống nước đã lắp xong, nhưng để an tâm, cách một thời gian phải ra thăm ruộng mới được.
Tất nhiên là nhà Trần Nam cũng lắp, cô ấy nghĩ nghĩ nói, “Chị, mấy ngày nữa mưa nhiều, ống nước của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Khí hậu quân khu bên này có chút kỳ quái, vào mùa khô có khi 1-2 tháng không mưa, mà tới mùa hè, dông tố trở nên nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần mưa đều rất to, giờ đã là giữa tháng sáu, có lẽ qua không bao lâu nữa mùa mưa sẽ tới.
Liễu Tố Tố∶ “Đến lúc đó đóng máy bơm nước là được, dù để ống nước ở bên ngoài cũng sẽ không có việc gì đâu.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới ruộng, không chỉ bọn họ, trên bờ ruộng còn có không ít người, những người này đều là đến xem ống nước nhà mình.
Từ sau khi lắp ống nước, mặc kệ là ai, chỉ cần rảnh là sẽ ra ruộng xem, không chỉ vì cảm thấy mới lạ, còn là vì chờ mong, dường như nhìn ống nước là có thể nhìn thấy cảnh tượng được mùa trong tương lai.
Một đường Liễu Tố Tố đi tới, tất cả mọi người đều đặc biệt nhiệt tình chào hỏi, còn có mấy thím mấy bà trong tay cầm đồ muốn đưa cho cô, Liễu Tố Tố vội vàng cự tuyệt, lôi Trần Nam đi lên phía trước cách họ thật xa.
Trần Nam tấm tắc khen∶