Vào nhà, Hàn Cẩm theo thường lệ lại ra đón cô, còn chưa chạy tới gần, nhìn nhìn thấy gói đồ trong lòng cô liền hỏi.
“Dì ơi...!đây là gì?”
“Đây là thịt.”
“Thịt ạ?!” Hàn Cẩm không tin được hỏi lại.
“Cái gì cái gì, con vừa nghe thấy chữ thịt, có phải con thèm ăn thịt đến nỗi sinh ra ảo giác không!” Hàn Trình không biết từ nơi nào chui ra hỏi.
Liễu Tố Tố không chút lưu tình chọc nó∶ “Đồng chí Hàn Trình, tôi xin nhắc nhở anh một câu, hôm qua anh mới ăn thịt, còn ăn tận hai bữa.”
Hàn Trình cười ha ha∶ “Nương, có ai ngại ăn nhiều thịt đâu chớ.”
Thằng nhóc này đúng là, nhắc đến ăn là nói chuyện đặc biệt mạch lạc rõ ràng.
Liễu Tố Tố bảo nó gọi Hàn Tú Tú cùng Hàn Tiền vào, nói với bốn cái củ cải nhỏ∶ “Nương giao nhiệm vụ cho các con đây, giờ đến nhà Ngưu Đản và nhà Đại Cường mượn bột mì cho nương, mượn nhiều chút nha.”
“Cần bột mì làm gì ạ?” Hàn Trình hỏi.
Liễu Tố Tố mở tờ báo ra∶ “Gói sủi cảo.”
“Oaaa!!”
Bốn đứa nhỏ ngây người, bọn nó chưa từng nhìn thấy nhiều thịt như thế này bao giờ!
“Mau đi đi, chậm là không gói xong sủi cảo đâu.”
Cô vừa dứt lời, Hàn Trình không hề chậm trễ, tích cực kéo tay anh chị chạy ra ngoài, bọn nó vừa đi, Liễu Tố Tố cũng bắt đầu xử lý thịt.
Thật ra trong nhà vẫn còn bột mì, lần trước cô mua ở Cung Tiêu Xã 3 cân, nhưng mà thịt nhiều, cô định gói xong thì đưa Lữ Linh Chi và Trần Nam mỗi người một ít, nếu cứ đưa không họ nhất định sẽ không lấy, rốt cuộc sủi cảo vừa có thịt, vừa dùng lương thực tinh, là món hiếm lạ chỉ lễ tết mới có thể ăn.
Do đó Liễu Tố Tố dứt khoát mượn bột mì nhà hai người họ, như vậy không chỉ có có thể gói nhiều thêm, mà cô cũng có cái cớ đưa sủi cảo qua.
Hàn Liệt hôm nay ở nhà, nhìn thấy miếng thịt lớn như vậy cũng kinh ngạc, “Em mua hả?”
“Không phải, bên trại chăn nuôi đưa.” Liễu Tố Tố đem việc hai ngày trước nói với anh, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Liệt đang vô cùng khiếp sợ.
“Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là cảm thấy em thật giỏi, Chung sư trưởng quả nhiên nói không sai, tôi may mắn lắm mới được em coi trọng.”
Liễu Tố Tố bị lời khen trắng trợn của anh làm cho đỏ mặt∶ “Tôi cũng may mắn thôi, hơn nữa việc này cũng có công lao của anh, nếu không phải muốn mua xương về hầm canh cho anh, tôi cũng không thể gặp được chuyện này đâu.”
Hàn Liệt sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, không ngờ cô còn có thể giải thích như vậy.
Liễu Tố Tố cũng rất vui vẻ, không phải vì có thịt, mà là cô phát hiện Hàn Liệt khi nói về công việc của cô, ngữ khí của anh không miễn cưỡng chút nào.
Cô biết, có rất nhiều người đàn ông có tư tưởng đại nam nhân, thà để trong đói kém còn hơn để vợ giỏi hơn mình, cảm thấy vợ đang uy hiếp đến địa vị gia đình của mình.
Lúc trước cô còn lo lắng Hàn Liệt cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng nhìn vào dáng vẻ vui mừng của anh, Liễu Tố Tố biết, mình xem như gả đúng người rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, cười nói∶ “Tôi thái thịt, anh băm được không?”
Thịt nhiều quá, một mình cô làm không kịp.
Hàn Liệt tất nhiên là đồng ý, không chỉ chặt thịt, anh còn nhào bột.
Tuy anh chưa làm bao giờ, nhưng sức anh lớn, Liễu Tố Tố chỉ thêm nước để anh làm là xong.
Thịt rất nhiều, sau khi cắt xuống một tảng lợn vẫn còn dư hơn 3 cân, hiện tại trời nóng nên không thể để qua đêm, cô liền dùng muối ướp thịt, chờ đến ngày mai xào hoặc nấu mì đều được.
Ướp xong thịt là có thể bắt đầu làm sủi cảo.
Liễu Tố Tố chuẩn bị hai loại nhân, cải trắng và cải bẹ xanh.
Rau cải bẹ xanh hơi đắng, cần chần qua một lần nước, cắt nhỏ sau đó trộn với thịt lợn, lần lượt cho thêm gia vị, chờ đến khi nhồi xong là có thể gói.
Liễu Tố Tố còn đang nghĩ một người vừa cán vỏ vừa gói rất lao lực, nhưng lúc mấy đứa nhỏ trở về còn dẫn theo Lữ Linh Chi đến, cô còn tưởng bọn nhỏ không bê được bột mì, sợ làm đổ sẽ lãng phí nên chị giúp bọn nó đưa lại đây.
Đến khi nhớ đến một chậu nhân mình vừa làm, Liễu Tố Tố mới hiểu ra.
Cô cười nói∶ “Chị đến rồi à, em định chờ gói xong mới mang qua nhà chị.”
Lữ Linh Chi vén áo lên rửa tay∶ “Em nên gọi chị đến sớm mới đúng, một người gói từng này, gãy tay cũng không chừng!”
1-2 cân sủi cảo không sao, nhưng nhiều nhân như vậy, một người sao có thể làm hết.
“Em sợ chị biết, lát nữa lại không chịu nhận sủi cảo.”
Lữ Linh Chi không ngờ lại là nguyên nhân này, bất đắc dĩ nói∶ “Xem ra về sau chị không thể khách khí với em được, bằng không em tự làm mình mệt chết mất.”
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Chị nói có lý!”
Lữ Linh Chi dở khóc dở cười∶ “Tiểu Trình, đến nhà bác gọi thêm bà nội Đại Cường tới đây.” Nói xong nhìn về phía Liễu Tố Tố, “Mẹ chồng chị cán vỏ rất đỉnh, vừa nhanh vừa mỏng, bà ấy cán vỏ, hai chúng ta gói.”
Liễu Tố Tố đương nhiên là đồng ý.
Chờ bà Vương đến, ba người mới bắt đầu bận rộn.
Lữ Linh Chi tất nhiên là muốn hỏi thịt này từ đâu tới, Liễu Tố Tố cũng không gạt, trực tiếp nói thật.
Lữ Linh Chi đã quen với những việc như vậy, nhưng bà Vương sau khi nghe xong thì vỗ chân một cái∶ “Trời ạ, hôm nay chúng ta đều đừng ăn sủi cảo, để cho ba anh em Đại Cường ăn hết đi, cho bọn nó dính phúc khí của Tiểu Liễu, tương lai cũng lợi hại như vậy!”
Tuy rằng là được khen nhưng thế này thật có chút khoa trương, Liễu Tố Tố vội nói∶ “Thím khách khí quá, cháu cũng đâu lợi hại đến mức ấy, hơn nữa chúng ta gói nhiều sủi cảo như vậy, đều cho trẻ con ăn, bọn nó cũng không ăn hết đâu.”
Bà Vương cười nói∶ “Cũng đúng, vậy để bọn nó ăn nhiều hơn, chúng ta ăn ít đi một chút.”
Người lớn vừa gói sủi cảo vừa nói chuyện, mấy đứa nhỏ chơi ở bên ngoài, nếu là ngày thường, Hàn Trình nhất định là sẽ không vào phòng bếp, nhưng hôm nay trong bếp có sủi cảo mà nó nhớ mãi không quên, nghĩ xong liền lén chạy vào, nhìn nương gói một chốc, Hàn Trình ngứa ngáy trong lòng∶ “Nương, con có thể giúp nương gói không?”
Liễu Tố Tố nhìn nó∶ “Đương nhiên có thể, nhưng mà tự mình gói thì tự mình ăn đó nha.”
Trẻ con đều như vậy, càng không cho cho làm nó càng muốn làm gì, còn không bằng đồng ý, đem lợi và hại đều nói rõ ràng.
Quả nhiên, nghe thấy cô nói như vậy, Hàn Trình cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng là từ bỏ.
Tuy nó đã rửa tay sạch sẽ, nhưng nó vẫn không quá yên tâm về mình, lỡ như để lại mấy vết móng tay, đến lúc đó ăn không ngon thì không sao, nhưng nếu như quá bẩn, nó nhè ra thì lãng phí lắm!
“Thôi bỏ đi nương, con nhìn là được rồi.”
Dưới niềm hy vọng của Hàn Trình, sủi cảo rất nhanh đã gói xong, tách hai loại nhân nấu riêng, dựa theo kế hoạch ban đầu, Liễu Tố Tố tặng Lữ Linh Chi 2 cân để chị ấy mang về, lại sai Hàn Trình tặng Trần Nam 2 hai cân, sau đó mới đem sủi cảo dọn lên bàn, pha dấm cùng nước tương chấm, vỗ vỗ tay∶ “Được rồi, bắt đầu ăn thôi, nhưng mà phải cẩn thận nóng đó.”
Vừa dứt lời, Hàn Trình liền kêu áaa.
Liễu Tố Tố đưa ly nước lạnh đưa cho nó∶ “Nương đã nói phải cẩn thận, có bị bỏng lưỡi không?”
Chắc chắn là có bị bỏng, nhưng Hàn Trình sẽ không nói đâu, “Nương, cái này không phải là nóng, phải gọi là hạnh phúc mới đúng, nếu được ăn sủi cảo cả ngày, bị bỏng lưỡi con cũng vui vẻ!”
Liễu Tố Tố nhìn thằng nhóc tham ăn nhà mình, lại cảm thấy lo lắng, thích ăn như vậy, nếu về sau ai cho một miếng thịt, bị bán đi có khi còn giúp người ta đếm tiền.
Trong lòng cô không khỏi thấy may mắn bọn họ hiện tại ở quân khu, còn rất an toàn, người lái buôn hay ăn mày đều không có, cô nhất định phải ở quân khu đợi đến Hàn Trình trưởng thành rồi mới đi ra ngoài.
“Em đừng có mà mơ, ăn sủi cảo cần thịt, thịt mất tiền, nếu cả ngày mua thịt, tiền nhà chúng ta đều bị tiêu hết!” Hàn Tiền không lưu tình chút nào nói.
Hàn Trình không thích người khác phá vỡ giấc mộng ăn thịt của nó, dù là anh trai ruột cũng không được!
“Thế sao anh còn ăn vui vẻ như vậy làm chi.”
Hàn Tiền dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn em trai nhà mình∶ “Đương nhiên là bởi vì thịt này không cần tiền nha!”
Lời này khiến Liễu Tố Tố và Hàn Liệt cùng ngẩn người, sau đó Liễu Tố Tố chợt nhớ đến, cô đã thắc mắc sao mấy lần trước ăn thịt, Hàn Tiền giống như có chút rầu rĩ không vui, tuy rằng cũng ăn nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng không giống các anh chị em, mà lần này mặt lại đầy hứng khởi… Hoá ra là đau lòng tiền!
Liễu Tố Tố∶ “...”
Nghĩ thông suốt