Tiếng sấm bất ngờ khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, Hình Tiểu Quân đứng ngoài sân gọi Hàn Liệt, anh đi ra, không cần hắn nói thêm cái gì đã hiểu∶ “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đoàn trưởng Vương vẫn đứng đó, nghe vậy liền nói∶ “Thôn Táo sắp vỡ đê, Chung sư trưởng bảo hai chúng ta dẫn đội qua đó, hiện tại phải đi luôn, mười phút nữa tập hợp ở cửa.”
Từ nhà chạy đến cửa quân khu nhanh cũng phải mất mười phút, không có thời gian để chuẩn bị thêm bất cứ cái gì, Hàn Liệt cũng biết chuyện rất khẩn cấp, không có thời gian nói quá nhiều, chỉ có thể chạy nhanh vào trong phòng.
Liễu Tố Tố đã nghe được, không đợi anh nói chuyện đã nhét đồ vào tay anh∶ “Mau đi đi, chú ý an toàn, em và các con chờ anh trở về.”
Hàn Liệt không kịp nhìn xem đó là cái gì, gật gật đầu∶ “Có lẽ rất nhanh sẽ có mưa to, em cũng phải chú ý an toàn, có chuyện gì chờ anh về lại nói.”
“Trong nhà còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, anh đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian.”
Hàn Liệt túm chặt đồ trong tay, nhìn thoáng qua Liễu Tố Tố, sau đó mới chạy ra ngoài.
Hàn Liệt tốc độ rất nhanh, dù chậm trễ một thời gian nói chuyện với Liễu Tố Tố, lúc đến cửa đội ngũ còn đang tập hợp.
Anh nhìn đội ngũ trước mặt, trong lòng trầm xuống∶ “Khoảng hai trăm người?”
Hình Tiểu Quân gật đầu∶
“Đoàn trưởng Vương nói có 198 người.”
Một đoàn có hơn một nghìn người, tuy đoàn trưởng Vương và Hàn Liệt cùng nhau dẫn đội nhưng cũng không thể nào dẫn theo một hai nghìn người, dù vậy, một lần liền chọn gần hai trăm người qua cũng có thể tình hình nghiêm trọng đến mức nào, lần trước đi chống lũ Hàn Liệt cũng chỉ dẫn theo không đến một trăm người.
Thôn Táo không cách xa như thôn lần trước, ngồi xe quân dụng đi khoảng một tiếng là đến.
Hàn Liệt chờ tất cả mọi người lên xe rồi anh mới lên, ngồi ở phía sau cùng của xe tải cùng với Hình Tiểu Quân.
Trên xe một nửa đều là tân binh, nhưng bọn họ lại không quá khẩn trương, dù sao tình huống thế này năm nào cũng có, ngay cả con đê ở thôn Táo cũng vậy, chỉ cần trời mưa lớn hơn một chút, lượng nước sông quá lớn sẽ dễ dàng vỡ đê, lúc này chỉ phải qua đó tu bổ đê nên cảm xúc của mọi người còn xem như nhẹ nhàng.
Hàn Liệt ngồi ở phía sau cùng, thấy mọi người đều đang nói chuyện, anh hơi hơi nghiêng người lấy đồ từ trong túi ra, chính là túi đồ Liễu Tố Tố vừa mới đưa cho anh.
Lúc ấy Hàn Liệt không có thời gian xem, hiện tại nương theo ánh sáng mới phát hiện là một cái gói nhỏ, không lớn lắm, còn nhỏ hơn một nắm tay của anh.
Vừa mở ra, chỉ thấy bên trong có mấy viên kẹo sữa cùng hai miếng bánh ngọt.
Anh nhịn không được mỉm cười.
Bánh ngọt vẫn là lần trước anh không cẩn thận nhào bột mì thành hồ dán, vì để cứu chữa, Liễu Tố Tố bất đắc dĩ mới làm thành loại bánh thế này.
Dù vậy hương vị vẫn rất ngon, mấy đứa nhỏ đều thích ăn nên cô lại làm thêm hai lần, hôm nay ở trong phòng nghe thấy Hàn Liệt phải đi, Liễu Tố Tố vừa nhớ ra lần trước đi ra ngoài Hàn Liệt gầy đi nhiều, trong lòng cô quýnh lên liền muốn gói đồ ăn cho anh mang đi.
Nhưng cô cũng biết bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không thể mang theo cái gì, dù sao cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy, Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, bèn cầm mấy viên kẹo cùng bánh ngọt, dùng vải sạch sẽ gói lại, nếu mệt mỏi bị tuột huyết áp, vừa lúc có thể cấp cứu.
Dù Hàn Liệt không biết trong khoảng thời gian ngắn cô đã suy xét nhiều như vậy, nhưng nhìn mấy thứ này trong lòng vẫn đặc biệt vui sướng, trân trọng gói lại, cất vào trong túi.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi quân khu, thời gian bọn họ đi quá gấp, còn không ít người đều đang ngủ trên giường chưa dậy.
Mấy đứa nhóc nhà Hàn Liệt cũng vậy, vừa mở mắt đã thấy bất thường, Hàn Trình là đứa đầu tiên phát hiện, lập tức chạy ra hành lang∶ “Nương, không thấy chú đâu cả!”
Liễu Tố Tố đang dọn đống củi trên hành lang vào kho.
Có Lữ Linh Chi nhắc nhở, mấy ngày nay sau khi huấn luyện xong, Hàn Liệt lại lên núi đốn củi, củi trong nhà đã chất đầy một nửa phòng kho, còn có một ít đặt trên hành lang, nếu trời mưa có thể sẽ ướt mất, cô liền thừa dịp hiện tại còn không mưa, dọn hết củi vào trong.
“Không phải không thấy, mà là chú Hàn con đi chấp hành nhiệm vụ rồi, phải mấy ngày nữa mới về.”
“A? Chấp hành nhiệm vụ ạ!”
Nghe được tin này, mấy đứa nhỏ lập tức nhớ tới kết quả lần trước Hàn Liệt ra ngoài làm nhiệm vụ, lập tức muốn nói đó gì, lời nói còn chưa ra ngoài miệng đã bị Liễu Tố Tố ngăn lại∶ “Đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ rất thuận lợi.”
Con người nhiều ít đều có chút mê tín, sợ nói ra cái gì không tốt thì nó sẽ trở thành sự thật, dù ngày thường Liễu Tố Tố không thèm để ý chuyện này, nhưng dù sao cũng là đi làm nhiệm vụ, không nên nói ra thì hơn.
Mấy củ cải nhỏ tuy không rõ đạo lý này nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu∶ “Đúng vậy! Nhất định sẽ rất thuận lợi!”
Nói xong, Hàn Tiền lại nghĩ tới chuyện khác∶ “Nương, vậy bọn con tự đi huấn luyện ạ?”
“Hôm nay không đi, trời sắp mưa rồi, đừng ra cửa.”
Tiếng sét đánh vừa rồi rất lớn, tuy mưa còn chưa xuống nhưng bên ngoài âm u, không biết khi nào sẽ mưa to.
Cô vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng Lữ Linh Chi, Liễu Tố Tố vội vàng đi ra∶ “Chị, sao chị lại tới giờ này?”
Trần Nam cũng đến, cô ấy tới đưa rau xanh cho Liễu Tố Tố, thấy trời sắp mưa, liền sốt ruột hoảng hốt về nhà thu quần áo, mới thu xong đã bị Lữ Linh Chi gọi lại đây.
“Chị Lữ rủ chúng ta đi bắt cá.”
Liễu Tố Tố sửng sốt: “Bắt cá?”
Lần trước cô cùng Lữ Linh Chi qua đó một lần, nhưng trừ một đám tôm cá nhỏ không đủ nhét kẽ răng ra thì cái gì cũng không vớt được, Lữ Linh Chi lăn lộn một hồi cũng đành từ bỏ, sau đó cũng không còn qua bờ sông nữa.
Hiện tại trời sắp mưa rồi còn muốn qua đó làm gì?
Lữ Linh Chi liền nói∶ “Chính là vì sắp mưa mới dễ bắt cá đó! Em cũng không biết, năm ngoái cũng là lúc sắp mưa chị cùng lão Vương nhà chị đi đánh cá, được hẳn vài con đấy!”
Liễu Tố Tố hiểu ra, thời tiết biến dị mưa to thế này, động vật mẫn cảm hơn con người nhiều, hôm qua lúc Hàn Cẩm cho gà ăn đã phát hiện rất nhiều kiến chạy tới chạy lui dưới đất, lúc ấy nó còn hỏi Liễu Tố Tố vì sao lại như vậy.
Chắc cá cũng thế.
Nghe người ta nói trước khi mưa to trong sông sẽ thiếu oxy, chúng nó sẽ thường nổi lên mặt nước để thở, lúc này thật đúng là thời điểm tốt để bắt cá.
Hơn nữa nếu mưa to không ngừng, đừng nói bọn họ không tiện đến Cung Tiêu Xã, không chắc nơi đó còn có cái gì để mua, cứ chuẩn bị thức ăn nhiều một chút là tốt nhất.
“Vâng, vậy chúng ta đi thôi.” Liễu Tố Tố lấy thùng nước, lại dặn mấy đứa nhỏ∶ “Các con ở nhà dọn dẹp đồ, dắt tất cả gà lên trên hành lang, nương đi một chút sẽ về.”
Trời còn chưa mưa nhưng cứ âm trầm thế này không biết lúc nào sẽ mưa, người lớn còn chạy kịp, mấy đứa nhỏ thì chưa chắc, hơn nữa bọn cô có ba người, trong lưới có nhiều hay ít cá đều có thể kéo lên.
Bọn nhỏ cũng hiểu băn khoăn của Liễu Tố Tố, đặc biệt nghe lời gật gật đầu.
Ba người liền cầm thùng nước đi về phía bờ sông.
Rất rõ ràng, người muốn thừa dịp thời gian này đi đánh cá không chỉ có bọn họ, mới đi không bao xa Liễu Tố Tố đã thấy vài đám người đi về phía bờ sông, trong tay đều cầm lưới.
Dù mọi người không biết kiến thức trời mưa nước sông thiếu oxy, nhưng nhân dân lao động đều rất thông minh, ở chỗ này lâu như vậy đã sớm phát hiện.
Người ngày càng nhiều, ai cũng muốn lấy phần, cảm thấy càng lên cao cá càng nhiều, như vậy không sai nhưng người đông quá, đi hai ba bước lại có một cái lưới, càng chật trội càng khó bắt được.
Mấy người Liễu Tố Tố quyết định đi xuống phía dưới, tìm một chỗ không có người bắt đầu giăng lưới.
Hiện tại dễ bắt cá nhưng cũng phải đợi một thời gian nữa, quăng lưới xuống, buộc chặt dây thừng, nhân cơ hội này mấy người cô ra bờ sông đào ít rau dại.
“Nếu hôm nay trời mưa không quá lớn, lát nữa chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua đồ đi, mua đồ về dự trữ.
” Liễu Tố Tố nói.
Dù không ăn hết cũng có thể độn, lỡ thời tiết thực sự ác liệt như bọn họ tưởng tượng, chuẩn bị càng nhiều đồ ăn càng tốt.
Lữ Linh Chi cùng Trần Nam đều gật đầu, nhà bọn họ nhiều người, chồng cũng đều đi ra ngoài, không chuẩn bị thêm, bọn nhỏ đói sẽ chịu không nổi.
Rau dại bên bờ sông thường xuyên có người đến đào, đều không còn nhiều lắm, dư lại đều phần tương đối già, mấy người họ chỉ có thể chọn những chỗ non nhất trong đó hái xuống, Liễu Tố Tố đang nghĩ xem chỗ rau dại này có thể làm món gì, liền nghe được Trần Nam hỏi∶
“Đúng rồi chị, nãy em quên hỏi, vườn rau nhà chị sao thế? Sao đột nhiên em cảm thấy nó lớn nhanh vậy nhỉ!”
Lúc cô ấy đến đưa ra đã muốn hỏi, nhưng mấy người Hình Tiểu Quân đột nhiên phải đi, cô ấy bị dọa một trận, đưa đồ ăn cho Liễu Tố Tố xong thì sốt ruột chạy về thu dọn, kết quả quên mất việc này.
Cô ấy hỏi như vậy, Lữ Linh Chi cũng nghĩ tới∶ “Chị thấy từ qua rồi! Lúc ấy đã định hỏi em, Tiểu Liễu nói đi, có phải em động tay động chân gì vào vườn rau không.”
Lúc Liễu Tố dọn sạch vườn rau, phần lớn rau không dùng đều bị hái hết, dư lại một ít đều được di chuyển sang bên cạnh để làm đối chiếu.
Mà những cây mới trồng, dù đậu nành và đậu phộng không lớn lắm, nhưng giống rau dền hồng và cải thìa nhìn qua cũng đã xanh um tươi tốt một mảng.
So sánh với những mầm cây mới mọc đối lập cực lớn.
Hôm qua Lữ Linh Chi sang đã thấy chấn kinh rồi, chị nhớ rõ là Liễu Tố Tố mới gieo cải thìa còn chưa tới nửa tháng, sao đã lên tốt như vậy!
Không chỉ không còn khô quắt vàng vọt như lúc trước, ngược lại còn mọc tốt hơn cả vườn nhà chị.
Hơn nữa chị tuyệt đối không nhớ lầm, bởi vì hạt giống cải thìa kia đều là chị đưa cho Tiểu Liễu mà!
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Chị Lữ, Tiểu Nam, không phải lúc trước em đã nói qua với hai người rồi sao?”
“Lúc trước em nói qua...!không có mà, chị… Ý em là cái hầm xi măng kia?!” Lữ Linh Chi đột nhiên nghĩ tới.
Liễu Tố Tố cười gật đầu.
Đúng là cô có nói qua, nhưng bởi vì Trần Nam và Lữ Linh Chi đều không tin, hơn nữa khoảng thời gian