Editor: Sweetie
Về đến nhà, sau khi cơm nước xong xuôi, Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt treo bức ảnh kia lên vách tường nhà chính.
Tuy là ảnh được phóng đến kích cỡ lớn nhất nhưng suy cho cùng vẫn không sánh được với đời sau, chỉ to bằng một quyển sách, dù vậy treo lên vẫn khiến nhà chính lập tức khác hẳn, căn nhà càng thêm ấm áp.
Tiểu Điềm sau khi ăn xong cơm chiều đã được Trần Nam đưa tới, ngửa đầu nhìn bức ảnh gia đình hâm mộ cực kỳ∶ “Nếu nhà mình cũng có cái này thì tốt rồi!” Cô bé đến bây giờ cũng chưa được chụp ảnh lần nào.
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Đừng gấp, chờ bà nội cháu đi rồi, bảo nương dẫn các cháu đi.”
Tiểu Điềm lập tức gật đầu, lại nói∶ “Nhưng mà hôm nay nương cháu nói với cha, không biết bọn họ khi nào mới đi nữa.”
Dù ở nhà dì Liễu cái gì cũng có, nhưng nó vẫn muốn về nhà.
Liễu Tố Tố sờ sờ đầu Tiểu Điềm∶ “Không sao, thu hoạch lương thực xong bà nội cháu sẽ về thôi.”
Tiểu Điềm muốn nói thêm, lại nhìn thấy Hàn Trình ôm mặt, nhìn ảnh chụp cảm thán∶ “Quá là đẹp, nương, trước giờ con cũng không biết mình đẹp đến vậy luôn! Chắc là con giống nương rồi!”
Liễu Tố Tố∶ “...” Mắt con không tốt chắc chắn là không giống nương.
“Được rồi, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ, mai lại không dậy nổi bây giờ.”
Hôm nay trở về vốn dĩ đã muộn, còn ở nhà ăn lãng phí thời gian, sau khi trở về nước đã lạnh mất, chỉ có thể ở pha thêm nước ấm trong lu đặt cạnh bếp lửa mới có thể tắm.
Mấy đứa nhỏ đúng là bị mệt mỏi, tắm rửa xong liền bò lên trên giường, không cần cô thúc đã ngủ rồi, đặc biệt là Tiểu Lộ, cả một đường ôm cuốn sổ hộ khẩu, đến giờ vẫn còn cầm chặt trong tay, ngay cả lúc ngủ trên mặt cũng mang theo tươi cười.
Liễu Tố Tố chua xót sờ sờ mặt Tiểu Lộ, nói với nó, cũng nói với chính mình, tương lai sẽ chậm rãi tốt lên thôi.
Tiểu Lộ ngủ rồi, cô mới cầm sổ hộ khẩu đi, để vào hộp sắt trong tủ quần áo.
Hàn Liệt tắm rửa xong đi vào, Liễu Tố Tố đưa một tấm ảnh chụp khác cho anh.
Hàn Liệt ngập ngừng.
“Về sau dù là đi đâu anh đều phải mang theo, đặt ở trên người, đừng làm mất nhé.” Liễu Tố Tố nhìn anh nói.
Không biết khi nào anh sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, mà mỗi lần đi là hơn mười ngày, cô hi vọng lúc đó anh có cái để mà nhớ, cũng có thể nhớ rõ, trong nhà còn có người đang chờ anh bình an trở về.
Hàn Liệt lúc này mới hiểu, cô cố ý rửa thêm một tấm ảnh nữa là vì cái gì.
Liễu Tố Tố giúp anh đặt ảnh chụp vào túi quân trang, này bức ảnh không lớn, vừa vặn có thể bỏ vào túi, dùng tay xoa xoa cô cười nói∶ “Anh thấy sao, không tồi nhỉ? Em vốn định làm cho anh cái bùa bình an, nhưng thật sự không có tay nghề, dùng ảnh chụp thay thế tốt hơn.”
Vả lại bùa bình an đề cập tới vấn đề mê tín, lỡ có người lợi dụng việc này gây chuyện cũng phiền toái, cứ cẩn thận vẫn hơn.
Hàn Liệt gật đầu, nghiêm túc nói∶ “Vợ yên tâm, anh sẽ giữ cẩn thận.”
“Ừ.”
Liễu Tố Tố muốn nhanh đi ngủ đi thì lại bị Hàn Liệt kéo lại, “Anh cũng có đồ cho em.”
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, liền thấy người đàn ông móc từ trong túi ra một món đồ, đặt vào lòng bàn tay cô, lành lạnh, còn khá nặng, Liễu Tố Tố ngẩn người∶ “Đồng hồ? Anh mua?”
“Ừm, em thích không?” Hôm nay ở cửa hàng bách hóa, thời điểm Liễu Tố Tố chọn văn phòng phẩm cho mấy đứa nhỏ, Hàn Liệt thấy quầy đồng hồ liền nhớ đến lúc trước Liễu Tố Tố nhắc mãi có một cái đồng hồ sẽ tiện hơn nhiều, lúc ấy cô tiếc không mua nên hôm nay Hàn Liệt muốn trộm mua cho cô một cái.
Người bán hàng thấy Hàn Liệt xem còn tưởng anh muốn mua cho mình, lập tức mang đồng hồ nam ra, Hàn Liệt nói∶ “Tôi mua cho vợ.”
Đồng hồ nữ trên quầy không nhiều lắm, ở chính giữa là một chiếc màu bạc, mặt đồng hồ màu xanh, thoạt nhìn rất hút mắt.
Lần đầu tiên nhìn chiếc đồng hồ này Hàn Liệt đã cảm thấy nếu Liễu Tố Tố đeo trên tay sẽ rất đẹp, hiện tại đeo lên quả nhiên là như thế.
Da cô trắng nõn, cổ tay mảnh khảnh, mang lên đồng hồ càng có vẻ thanh tú, Hàn Liệt nắm lấy tay cô, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng tăng.
Công bằng mà nói, đồng hồ hiện tại không được tinh xảo như đời sau, nhưng Liễu Tố Tố vẫn vui vẻ cực kỳ.
Không chỉ bởi vì có được đồng hồ, càng là bởi vì đã qua lâu như vậy mà Hàn Liệt vẫn còn nhớ rõ lời cô nói.
“Bao nhiêu tiền?”
“81 đồng.”
Tiền trợ cấp một tháng của Hàn Liệt là 82 đồng!
Liễu Tố Tố nghĩ, chắc là biết hôm nay muốn lên huyện nên hôm qua Hàn Liệt đã đi nhận tiền trợ cấp, chuẩn bị mua đồng hồ cho cô.
“Đắt quá, hay là chúng ta trả lại đi? Có đồng hồ rồi mà, biết được thời gian là được rồi.” Tưởng tượng đến nó bằng một tháng tiền trợ cấp, Liễu Tố Tố thấy đau lòng không thôi, không có biện pháp, thật sự là quá nghèo mà!
Hàn Liệt lắc lắc đầu∶ “Không trả, em đeo đẹp lắm.
Em yên tâm, anh nhất định sẽ tranh thủ biểu hiện thật tốt, sớm ngày thăng chức, để em cùng các con có cuộc sống tốt hơn.”
Trước đây có được thăng chức hay không anh ngược lại không để ý, nhưng nay anh còn muốn nuôi gia đình, nếu không kiếm thêm nhiều hơn, vợ anh đến mua cái đồng hồ cũng tiếc không dám.
Liễu Tố Tố mỉm cười∶ “Được, vậy trông cậy vào phó đoàn trưởng Hàn nhà chúng ta sớm ngày thăng chức.”
Tạm vứt chiếc thăng chức ra phía sau, Hàn Liệt thò qua thấp giọng hỏi∶ “Vợ, anh biểu hiện tốt như vậy, có cái gì khen thưởng không?”
Liễu Tố Tố lắp bắp∶ “Anh muốn thưởng cái gì…”
Lời còn chưa dứt, cảm giác không trọng lực đã truyền đến, tiếp theo đó trước mắt tối sầm, giọng Hàn Liệt khàn khàn vang bên tai∶ “Có được không Tố Tố?”
Liễu Tố Tố ý thức được, hoá ra người này là đang chờ cô.
Cô cười cười không nói gì, khẽ ngẩng đầu lên.
...
Sáng hôm sau, Liễu Tố Tố quả nhiên dậy muộn, cô vốn cho rằng thân thể sẽ không khoẻ, nhưng hoá ra cũng chỉ mệt một chút thôi, ngoài trên người có hơi đau nhức, còn lại thì vẫn ổn.
Mới vừa đi ra, Hàn Cẩm đã vội chạy lại đón∶ “Dì...!khó chịu ạ?”
Liễu Tố Tố nghi hoặc∶ “Khó chịu cái gì?”
“Cha...!nói.” Hàn Cẩm ngoan ngoãn trả lời.
Hôm nay Hàn Liệt vội vã đi huấn luyện, lại sợ mấy đứa nhỏ làm phiền Liễu Tố Tố ngủ, còn cố ý dặn dò thân thể cô không thoải mái, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, bọn nó đừng đi quấy rầy.
Tuy rằng anh có ý tốt, nhưng Liễu Tố Tố vẫn thấy cạn lời.
Hàn Liệt này, thật là cái gì cũng nói với các con!
“Dì không sao, do hôm qua mệt quá thôi, con ăn chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Hàn Cẩm gật đầu, sợ cô lo lắng còn bỏ thêm một câu∶ “Ở nhà ăn.”
Sáng sớm Hàn Liệt đã đi mua màn thầu, làm từ bột