Liễu Tố Tố để bọn nhỏ học tập, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều đọc sách viết chữ, hiện tại vừa mới bắt đầu không lâu, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày là có thể ra ngoài chơi.
Chỉ là rất nhanh Liễu Tố Tố đã phát hiện, sau khi viết chữ xong mấy đứa nhỏ cũng không ra ngoài chơi, ngược lại tập trung quanh lồ ng sắt.
Lúc viết chữ, dù có nghiêm túc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên học tập, nên mấy đứa nhỏ đều không tránh khỏi có chút thất thần, đặc biệt là Hàn Trình, kiểu thất thần của nó khác hẳn với mọi người, đi tới đi lui liền đói bụng, ôm bụng sôi ùng ục nói thầm một câu∶ “Đói quá đi.”
Hàn Tiền ở bên cạnh nhắc nhở∶ “Em vừa mới ăn một cái bánh quy rồi đấy.”
Liễu Tố Tố quy định số lượng đồ ăn vặt trong một ngày, tối đa là một cái kẹo hai cái bánh quy, bọn nó sợ đói đều giữ lại đến chiều mới ăn, chỉ có bạn nhỏ Hàn Trình giữ không nổi, đã giải quyết xong hết từ sáng.
Đến buổi chiều đói bụng lại nhấp nhấp cái miệng nhỏ, trừng đôi mắt ngập nước ‘tống tiền’ anh chị.
Nghĩ đến hành vi ngày xưa của em trai, Hàn Tiền vội bưng cái túi của mình∶ “Bánh quy hôm nay cũng không thể cho em đâu.”
Hàn Trình méo miệng∶ “Em không muốn ăn bánh quy, em muốn ăn tào phớ cơ, nương làm tào phớ ngon quá à.”
Lời này nói ra, mấy đứa nhỏ khác cũng đều nghĩ tới tào phớ vừa lạnh vừa ngọt, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
“Nhưng mà nương nói, không còn tào phớ nữa đâu.” Tiểu Lộ nói.
Hàn Trình hung hăng thở dài∶ “Sớm biết vậy ngày đó em đã không dùng ngôi sao nhỏ đi đổi kẹo rồi.” Nó cảm thấy tào phớ ăn ngon hơn, nếu là còn ngôi sao, nó sẽ bảo nương làm riêng cho nó hai chén lớn, ăn cho đã đời!
Hàn Tiền chọc thủng ảo tưởng tốt đẹp của nó∶ “Không phải nương không muốn làm cho em, là trong nhà không còn nữa rồi.”
Hàn Cẩm nghe vậy, đầu nhỏ đột nhiên nhảy số, kinh hỉ nói∶ “Có rồi!”
“Cái gì?” Mấy đứa nhỏ đều nhìn lại, Hàn Trình kích động liên tục hối∶ “Anh cả mau nói đi!”
Hàn Cẩm gãi gãi đầu, “Đậu nành là...!thỏ con...!có nhiều thỏ con...!thì có nhiều...!đậu nành hơn.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Cẩm nói nhiều như vậy, nói xong còn thở hổn hển.
Nói chuyện mệt mỏi quá.
Nếu không phải dì bảo nó nói nhiều một chút, nó nhất định sẽ không nói đâu.
Dù sao cũng sống cùng nhau đã lâu, chẳng sợ lời này ấp úng, bọn nhóc vẫn hiểu ý.
Mắt Hàn Trình như phát sáng∶ “Đúng thế! Anh cả thật là thông minh quá đi, chỉ cần chúng ta có thể làm Tiểu Bạch sinh càng nhiều thỏ con, vậy không phải có thể lấy ra đi đổi đậu nành, có tào phớ ăn sao!”
Nói xong, thằng nhóc dẫn đầu chạy ra ngoài, cong mông nhòm vào lồ ng thỏ, muốn tìm xem có con thỏ con nào mới đẻ hay không.
“Hả? Em phải đợi một tháng nữa mới có thể ăn được tào phớ sao?...!Không chịu đâu, em phải nghĩ ra biện pháp để Tiểu Bạch nhanh chóng sinh con mới được!”
Hàn Trình gãi đầu gãi tai, dùng sức suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ được cái gì, cuối cùng vẫn là Hàn Tú Tú gợi ý∶ “Hay là chúng ta đi hỏi dì và cha đi, họ chắc chắn là biết.”
Hàn Trình nghĩ thấy cũng đúng, nương sinh ra mình cùng anh trai, giờ Tiểu Bạch sinh thỏ con, không phải là giống nhau sao!
Nghĩ đến điểm này, nhóc Hàn Trình lập tức chạy đi tìm Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố vốn đang rửa bình làm mẻ rau ngâm mới, lúc đầu nghe Hàn Trình hỏi còn chưa hiểu∶ “Con nói cái gì?”
“Con nói, nương có thể nói cho con biết làm thế nào để Tiểu Bạch nhanh sinh thỏ con không ạ”
Liễu Tố Tố tưởng nó lại muốn làm ông, đang muốn an ủi thì giây tiếp theo thấy nó cười hì hì∶ “Như vậy là con lại có thể dùng một đám cháu đổi lấy tào phớ ngon ngon rồi.”
Liễu Tố Tố∶ “...”
Có một người ông như con, không biết là tốt hay xấu nữa.
“Nương không có biện pháp nào cả, tiểu bạch mới sinh xong mà, phải chờ một thời gian nữa cơ.”
Hàn Trình thất vọng cực kỳ∶ “Vậy nương làm sao sinh con cùng anh trai ra ạ?”
Liễu Tố Tố lại một lần nữa cạn lời, thằng nhóc này, người sinh con giống với thỏ sinh con sao?
Dù là vậy cô cũng biết nếu hôm nay không nói ra, nó sẽ quấn lấy mình không buông, đối mặt với tình huống ‘mẹ sinh con ra như thế nào’, cô đành nói∶ “Mọi người đều như thế này, đầu tiên là hẹn hò, sau khi có tình cảm, em bé mới được sinh ra, con hiểu chưa?”
Hàn Trình nghe cái hiểu cái không, nhưng nó vẫn biết ‘hẹn hò’ là gì, gật gật đầu đi ra ngoài.
Khi Liễu Tố Tố cho rằng nó đã từ bỏ ý tưởng hoang đường kia, thì buổi tối lúc ra thu quần áo, cô đột nhiên thấy Hàn Trình ngồi xổm trước lồ ng thỏ, đang cố sức nhét cái gì đó.
Đi qua mới thấy nó đang cắm mấy bông cúc dại trước cửa lồ ng, mà hai bên bông hoa là thỏ đực và thỏ cái.
Liễu Tố Tố đầu đầy chấm hỏi∶ “Con đang làm gì đó?”
Hàn Trình thần bí “suỵt” một tiếng∶ “Nương, con đang giúp chúng nó hẹn hò!”
“Hẹn hò?” Liễu Tố Tố cảm thấy tai mình xuất hiện vấn đề.
“Đúng ạ, nương nói hẹn hò mới có em bé mà, con đang giúp chúng nó hẹn hò nè.” Hàn Trình cười tủm tỉm, “Anh cả nói hẹn hò là phải tặng hoa, nhưng mà không có hoa khác nên con hái hoa cúc, đến lúc khô còn có thể ngâm nước uống luôn!”
Liễu Tố Tố∶ “...” Vất vả cho đồng chí rồi, nghĩ được chu đáo như vậy.
Khoan đã, Hàn Cẩm nói cho Hàn Trình? Tiểu Cẩm còn nhỏ sao biết chuyện này?!
Không đợi cô hiểu vì sao, giây tiếp theo Hàn Tiền cùng Tiểu Lộ đã thật cẩn thận ôm bụng đi tới, đi từng bước một như sợ dọa đến cái gì.
“Các con sao thế?”
Hàn Tiền nhỏ giọng nói∶ “Nương, con đang ấp trứng.”
Hàn Tiền cảm thấy, nếu thỏ con của Tiểu Trình có thể đổi lấy đậu nành, không có lý nào vịt con không đổi được.
Tiếc là vịt con còn nhỏ quá, không có trứng, nó cùng Tiểu Lộ liền đi tìm Hàn Cẩm, mỗi người mượn một quả trứng gà, định tự mình ấp trứng, sau đó dùng gà con đổi cũng không tồi.
Tiểu Lộ còn cười hì hì∶ “Nương yên tâm, ấp ra đổi được đồ ăn ngon, con đều cho nương hết!”
Liễu Tố Tố bất đắc dĩ∶ “Cảm ơn Tiểu Lộ, vậy các con mau đi ấp trứng đi.”
Tống cổ được ba đứa con trai bị tẩu hỏa nhập ma đi, Liễu Tố Tố cảm thấy chắc cô sắp điên đầu mất.
Hàn Liệt, anh mau về nhà đi!
***
Liễu Tố Tố không phải đau đầu lâu lắm, bởi vì vụ thu hoạch đã tới rồi.
Ngày thu hoạch vừa lúc là ngày 25, bộ đội chính thức được nghỉ, mọi người đều trở về làm việc đồng áng.
Cũng vào ngày đó đập nước chính thức khởi công, Liễu Tố Tố đã dậy từ sớm, bắt đầu làm bữa sáng.
Hàn Liệt gánh nước trở về, hỏi: “Sao em không ngủ thêm một lát, để anh nấu cơm là được.”
Liễu Tố Tố cong cong khóe miệng, cảm thấy phó đoàn trưởng Hàn nhà cô thật đáng yêu, tay nghề quỷ kiến sầu mà lại thích nấu cơm∶ “Không cần, hôm nay sẽ bận lắm, cần phải ăn ngon hơn một chút.”
Cô nói chính là thật sự, ngày mùa có đôi khi còn mệt hơn huấn luyện, không ăn nhiều căn bản chịu không nổi, mà mấy đứa nhỏ cũng muốn qua phụ giúp, bữa sáng càng phong phú càng tốt.
“Hôm nay ăn cái gì vậy em?” Hàn Liệt múc nước, dùng nước lạnh rửa mặt.
“Mì lạnh.”
Đậu nành lần trước mấy người chị Đỗ đưa cô không dùng tất cả để làm đậu phụ mà giữ lại một phần làm thành đậu giá.
Đậu giá làm từ đậu nành tương đối thô, vị cũng không ngon bằng làm từ đậu xanh, nhưng cũng may là món ăn mới mẻ, ăn cũng không tồi.
Đầu tiên dùng dầu ớt xào cùng các loại gia vị thành nước chấm, tiếp theo nấu chín mì sợi, ngâm vào nước lạnh một lúc, đến khi sợi mì dai lại không dính vào nhau thì đổ nước chấm vào, trộn cùng với đậu giá.
Hương vị đặc thơm ngon, mấy đứa nhỏ ở trong phòng ngửi thấy mùi đồ ăn, mơ mơ màng màng, mặt còn chưa rửa đã chạy về phía phòng bếp.
Liễu Tố Tố vừa trộn mì vừa nói∶ “Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm.”
Tiểu Điềm đã mặc xong quần áo chuẩn bị về nhà, Liễu Tố Tố gọi cô bé lại ăn cơm, ngày thường tùy tiện ăn gì đó thì thôi, nhưng làm đồ ăn ngon khẳng định không thể đi rồi.
Tiểu Điềm dù thèm nhưng vẫn rất lễ phép nói∶ “Không cần đâu ạ, cháu về nhà ăn là được.”
“Tú Tú gọi Tiểu Điềm vào ăn đi.” Liễu Tố Tố cười nói, “Không sao, dì làm nhiều lắm, ăn xong rồi về, lát nữa dì nói với nương cháu.”
Hàn Tú Tú thực nghe lời kéo Tiểu Điềm lại, cô bé cười gật gật đầu cũng ngồi xuống.
Tuy trong nhà Trần Nam có mẹ chồng và cháu trai giúp đỡ nhưng Tiểu Điềm cũng không thể chơi không, phải về nhà trông Thiết Đản.
Trần Nam cũng muốn ra ngoài ruộng làm việc vì sợ không đủ người, mặt khác cũng sợ mẹ chồng trộm giấu lương thực đi, không thể không đi cùng trông chừng.
Ăn xong cơm, Hàn Liệt đi rửa chén, Liễu Tố Tố mặc áo khoác cho mấy đứa nhỏ.
Quần áo này là cô chuẩn bị riêng cho ngày hôm nay.
Tuy nhà cô chỉ cần thu hoạch ngô nhưng một mình Hàn Liệt bận trước bận sau quá mệt mỏi, Liễu Tố Tố để mấy đứa nhỏ đi theo anh, chờ Hàn Liệt hái ngô xuống thì bọn nó ném vào trong sọt, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Ngô trong ruộng chạy thẳng một đường, ngay cả người lớn cũng bị lông tơ trên lá cây làm cho cả người không thoải mái, huống chi là trẻ con.
Dùng vải bông may thành quần dài, tròng áo bên ngoài, tuy nóng nhưng có thể bảo vệ được cánh tay và chân, không cháy nắng cũng không sợ ngứa.
“Không được cởi ra đâu đó, bằng không trên người sẽ đặc biệt ngứa.” Liễu Tố Tố dặn dò.
“Con biết rồi.”
Hàn Liệt rửa chén đi ra, Liễu Tố Tố đưa một đôi găng tay cho anh.
“Không cần, anh dùng tay