"Con biết em trai mình hiếu thảo, em trai con là nhất, nhưng chẳng phải con chỉ mới nghĩ tới thôi sao? Người khác đều nói với con nuông chiều con mình cũng giống như giết con mình, còn có không ít ví dụ xung quanh, những đứa con được cha mẹ yêu thương nhất đều là những đứa không hiếu thảo, ngược lại những đứa hiếu thảo lại là những đứa không được yêu thương nhất, tất nhiên, em trai con là tốt nhất, con chưa từng nhìn thấy thằng nhóc nào có tương lai sáng như em trai mình.
""Con khen thì khen được rồi, cần gì phải nói câu chiều con như giết con nữa?" Cố Mẫu lườm cô.
Cố Lệ cười: "Con cũng chỉ kể những gì con nghe được cho mẹ nghe thôi, con cảm thấy em trai mình rất giỏi, nhưng em ấy cũng đã quen việc được cha mẹ nuông chiều nên hay không hiếu thảo.
""Em trai con sao có thể không hiếu thảo? Em trai con là đứa hiếu thảo nhất!" Mẹ Cố phản bác.
Cố Lệ cười nói: "Mẹ nói rất đúng, em của con hiếu thảo nhất, nhưng hiếu thảo hay không cũng không thể chỉ dựa vào lời nói, mẹ à, mẹ có muốn thử xem em trai có hiếu thảo hay không không?"Mẹ Cố lập tức nói: "Sao phải thử? Em trai con hiếu thảo như vậy còn thử làm gì?"Cố Lệ nhìn sắc mặt của mẹ mình như vậy, cũng muốn đứng dậy bỏ về, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đây là mẹ mình, nên vẫn cố gắng nhẫn nại: "Vàng thật không sợ lửa, nếu em trai có hiếu như mẹ nói, hôm nay con đem một nửa con gà về, vậy thì chắc chắn nó phải chia đùi gà và cánh gà cho cha và mẹ.
"Mẹ Cố không chút suy nghĩ nói: "Đó là chắc chắn!""Mẹ, mẹ sai lầm rồi, con biết em trai mình sẽ không chia cho cha và mẹ, nửa con gà này nó sẽ ăn hết ngay cả cha cũng không ăn được một miếng nào.
" Cố Lệ thở dài.
"Con thương em mình, em ấy ăn nhiều hay ít con cũng đều cảm thấy tốt, vì em ấy còn phải trưởng thành nữa mà, không ăn nhiều thì sao chịu được? Nhưng đây là em trai của con