Hàn Nhị Bảo mới được một tuổi, nhưng lại có thể nghe hiểu lời người lớn nói, nhưng bé không thích ăn cháo trứng gà lắm nên ăn rất là chậm.
Bác gái hàng xóm cũng đang cho cháu ngoại ăn, thấy bà Hàn đang dỗ cho cháu ăn như vậy liền không nhịn được nói: ”Nhị Bảo nhà bà có phải là quá khó tính rồi không? Có cháo trứng mà ăn rồi còn không mau ăn đi ,bà nhìn cháu nhà tôi đây này, có cháo khoai lang thôi mà còn hạnh phúc nhường này? Cháu nhà tôi không có kén ăn giống như cháu nhà bà, ăn hết trong miệng liền lập tức há mồm để ăn thêm miếng nữa”.
Bà Hàn có chút đắc ý nói: ”Sao có thể giống nhau được? Nhị Bảo nhà tôi là đứa trẻ lớn lên trong thành phố, tất nhiên là được cưng chiều hơn, cháu nhà bà sinh ra đói khát khổ sở, nếu ăn cháo khoai thì Nhị Bảo nhà tôi sẽ không ăn đâu, thằng bé rất thích ăn thịt, còn cháo trứng đối với nó chỉ là món bình thường”.
Bác gái kia không nói lại được với bà Hàn, đành quay sang nói với mấy hàng xóm khác với giọng điệu không vui “Đây là đã quên nạn đói vài năm trước rồi cơ đấy ,cháo khoai lang còn không đủ sống, mới mấy năm tốt lên mà đã rương oai tự đắc, có con dâu trong thành phố liền coi trọng cô ta, mơ tưởng sau này lên thành phố để dưỡng già hả!“Đúng đó, mau nhìn xem bà ấy có thiên vị không chứ, coi hai đứa con của Hàn Văn Hồng là bảo bối, còn những đứa cháu khác chỉ là cỏ dại ven đường.
Hai đứa trẻ nhà Hàn Văn Hồng thì có trứng để ăn, còn những đứa cháu khác đến cộng lông gà cũng không nhìn thấy”.
“Bà Hàn từ lúc con trẻ đã là người thích làm ra vẻ rồi, đây