Lúc này Triệu Phượng Tiên mới nhìn thấy mảnh lụa bị ném sang một bên, mở miệng làm dịu bầu không khí: “Mẹ lấy của hồi môn ra làm gì vậy?”Tấm lụa kia là bà Lý mang từ nhà mẹ đẻ tới, sờ lên rất mềm mại mịn màng, bà luôn coi nó như trân bảo mà cất giữ cẩn thận.
“Mẹ đang định làm hai chiếc yếm nhỏ để Phúc Oa đeo, con thấy sao?” Bà Lý chỉ vào tấm lụa, vui vẻ nói.
Đương nhiên Triệu Phượng Tiên cũng đồng ý, lấy vải lụa làm cái yếm nhỏ, đây đúng là đãi ngộ cho thần tiên rồi.
Dù sao tấm vải này cũng là của hồi môn của mẹ chồng, mẹ chồng muốn làm gì thì làm thôi.
Lúc này Tiền Xuân Nga đi vào nói bữa trưa đã được chuẩn bị xong xuôi.
Nghe thấy chị dâu cả tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra, cô ấy không nén nổi kinh ngạc, cuối cùng còn lấy chuyện ban nãy ra trêu chọc em dâu út.
Cô ấy phá lên cười, nói em dâu út giống hệt con nít, đều thích ăn ngọt.
Vương Nguyệt Cầm đỏ mặt, vội vàng chạy về phòng.
Đứa nhỏ không sao, được người trong nhà coi như bảo bối, cũng không cần cô quá lo lắng.
Mẹ chồng nhân từ cho cô được nghỉ ngơi ba ngày, cô nhất định phải nhân cơ hội này chăm sóc cơ thể cẩn thận.
Vương Nguyệt Cầm ôm suy nghĩ như vậy mà quay trở lại phòng, nằm xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, bên miệng còn mang theo ý cười.
…Trước khi ăn, bà Lý cố tình nấu một bát mì sợi rau xanh bưng vào, còn thêm vài giọt mỡ lợn, cực kỳ thơm ngon.
Vương Nguyệt Cầm ngại ngùng ăn hết, canh cũng uống sạch sẽ.
Sau đó còn có một phần trứng chưng nước đường, là bà Lý lén làm cho cô, để cô bồi bổ cơ thể.
Vương Nguyệt Cầm cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Vào lúc mẹ chồng đề cập đến việc muốn để đứa nhỏ ở lại nhà chính một thời gian, còn cô cứ chuyên tâm bồi dưỡng cơ thể, cô cũng gật đầu đồng ý ngay.
Đứa trẻ được nuôi ở đâu chẳng được, cũng không phải không cho cô gặp con, giao đứa bé cho