Tiền Xuân Nga đang muốn nói chuyện lại bị nghẹn trong cổ họng.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn Phúc Oa đang tươi cười, được cha mẹ dỗ dành, sau đó lại liếc nhìn ra cửa.
Cô con gái Hà Hoa hai tuổi của mình đang bị sai sử ở đàng kia, hì hà hì hục chăm chỉ làm việc, Đào Hoa nhà chị dâu cả cũng không ngoại lệ.
Hai đãi ngộ khác biệt rõ ràng khiến khóe miệng Tiền Xuân Nga không tự chủ được mà co giật.
Không phải con gái sinh ra trong gia đình họ có phúc, mà là người có phúc khí giáng sinh ở nhà họ.
Khi bé gái trên bàn đá hạ sốt cũng đã gần đến giờ ăn tối.
Có khói bốc lên từ bếp, còn có mùi thức ăn thoang thoảng.
Tiền Xuân Kiều không muốn nán lại lâu hơn, cô ấy bế đứa bé lên chuẩn bị về nhà.
Đã mấy lần Tiền Xuân Nga muốn giữ Tiền Xuân Kiều ở lại, để em ấy ở lại ăn bữa cơm đã rồi hãy về, nhưng nhà này không phải do cô ấy làm chủ, lời tới khóe miệng cũng không nói ra được.
Tiền Xuân Kiều cũng thông cảm, xua tay từ chối.
Lương thực vốn là thứ quý giá, tuy năm nay bội thu, nhưng trước kia đói kém đã lâu, sao có thể tùy tiện cho người ngoài ăn uống ở nhà mình.
Tiền Xuân Nga tiễn Tiền Xuân Kiều ra cổng, khi quay lại đã thấy Triệu Phượng Tiên và Vương Nguyệt Cầm đang bắt đầu bày biện đồ ăn trên bàn trong phòng chính.
Bà Lý mang theo một cái lá cây màu xanh vào bếp.
“Mẹ làm gì vậy?” Tiền Xuân Nga hỗ trợ xếp đũa, lặng lẽ hỏi.
Ngày thường là ba chị em dâu thay phiên nấu cơm hoặc cùng nhau nấu, bà Lý rất ít khi vào bếp.
Nhưng bà phụ trách tủ lương thực trong phòng chính, mì và gạo cho mỗi bữa ăn đều do bà cân.
“Mẹ nói muốn nấu bát canh để mọi người giải tỏa mệt mỏi.
” Triệu Phượng Tiên cười nói.
Đôi mắt phượng của Tiền Xuân Nga lóe lên, chờ xem mẹ chồng cố tình xuống bếp để nấu món canh gì.
Ba chị em dâu bưng đồ ăn lên xong, Bà Lý cũng nhanh chóng bưng canh đặt lên bàn.
Món canh rau dại xanh trong, rau ít