Lý Chí Cường thì bị ông Lý cầm tẩu thuốc đánh vài phát vào đầu đau điếng, phê bình hắn ta không biết khuyên can, không biết bảo vệ vợ con, không biết gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông.
Đối với hậu bối, chỉ cần ông Lý không đánh tới tàn phế thì muốn dạy dỗ thế nào cũng được.
Vì vậy, xung quanh chẳng có ai đứng ra ngăn cản, còn nói đại đội trưởng tốt bụng quan tâm đến tiểu bối, dạy tiểu bối thành người tốt.
Nếu không phải thân thích mà đổi thành chuyện nhà người khác, còn lâu đại đội trưởng mới rảnh rỗi đi quản.
Nhưng thím hai lại đau lòng muốn chết, nhìn con trai mình bị bác nó đánh một trận nặng nề, bà ta đang định tiến lên bảo vệ con trai lại bị Lý nhị thúc tóm lấy.
Tiền Xuân Kiều ôm đứa con gái đang kêu khóc không ngừng trong tay, vờ như không thấy ánh mắt cầu cứu của Lý Chí Cường.
Cô ấy cũng oán hận người chồng không bảo vệ được vợ con này, cho hắn ta một bài học cũng tốt.
Lý Chí Cường sắp bị ông Lý đánh đến ch.ảy nước mắt, trong lòng tủi thân hết sức, đều là lỗi của mẹ hắn ta, sao hắn ta lại phải chịu tội.
Cuối cùng, vẫn là nhị thẩm không thể chịu đựng được nữa.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi xin nhận lỗi! Tôi nhận lỗi còn không được ư, Xuân Kiều mau ôm đứa bé vào trong đi, chúng ta về nhà rồi hẵng tính, đừng đánh nữa! ”Không thấy con trai bà ta bị đánh đến chảy nư.ớc mắt rồi sao, bà ta đau lòng như cắt, đúng là thương trên thân con đau trong lòng mẹ.
Thấy bà ta đã biết sai, ông Lý hừ lạnh một tiếng thu tẩu thuốc về.
“Mới thế thôi đã đau lòng rồi? Bà cũng không nghĩ xem, bà ném cháu gái như vậy, Xuân Kiều đau lòng cỡ nào? Đều là mẹ, sao không hiểu cho nhau?”Tránh hai mẹ chồng con dâu nhị thẩm vào nh lại ầm ĩ tiếp, ông Lý dạy dỗ nhị thẩm một tràng, mãi tới khi bà ta gật đầu ăn năn mới chịu