Ông Lý ngồi xổm ngoài cửa lớn rít thuốc, vừa thảo luận chuyện đồng ruộng với con cả Lý Trì Thủy, vừa thầm đoán xem lần này con dâu ba sinh con trai hay con gái.
Mãi tới lúc trời tối, Vương Nguyệt Cầm vẫn còn đang nằm trên giường mồ hôi đầm đìa.
Đau đớn kéo dài không ngừng khiến cả người cô tê dại, không nhấc nổi chút sức lực, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sắp bất tỉnh.
Bà Lý vừa thấy đã hoảng hốt, không phải con dâu bị khó sinh đấy chứ?“Không ổn rồi, mau đưa Nguyệt Cầm tới bệnh viện thôi.
Nhà thằng cả mau đi chuẩn bị xe kéo, nhà thằng hai tranh thủ dọn đồ đạc…”Bà Lý véo mạnh lên người Vương Nguyệt Cầm, không để cô bất tỉnh, ngoài miệng nhanh chóng dặn dò hai cô con dâu khác.
Triệu Phượng Tiên lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, kêu mấy người đàn ông phía ngoài mau chóng chuẩn bị xe kéo đến.
Đây là lần đầu tiên Tiền Xuân Nga thấy phụ nữ khó sinh, còn là người trong nhà, sợ tới tay chân run lẩy bẩy.
Bệnh viện huyện cách thôn bọn họ khá xa, giờ mới đi, còn kịp sao? Không phải lần này em ba sẽ…Bà Lý gọi Lý Trị Dân vào, mặc kệ hắn đã sợ tới khóc ròng như gấu, trực tiếp tát hắn một cái để hắn tỉnh táo lại sau đó bế Vương Nguyệt Cầm ra khỏi cửa, đặt lên xe, dùng chăn trùm kín lại.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Giữa lúc con cả chuẩn bị lên đầu xe chuẩn bị điều khiển lừa chạy ra ngoài, bỗng trên bầu trời đêm có một ngôi sao băng bay qua, chiếu cả vùng đất sáng như ban ngày.
Người trong viện lập tức bị kỳ cảnh trước mắt làm đờ ra, ngay sau đó, một tiếng kêu đau đã gọi lại thần trí của bọn họ.
Trong lúc hỗn loạn, Vương Nguyệt Cầm chỉ cảm thấy cả người chợt nhẹ bỗng, thân thể như được rót vào một