Nếu nói trận mưa to trước đó là trời giáng cam lộ, vậy việc vạn vật sống lại chỉ trong chớp mắt này lại chính là thần tích, tương đương với thần tiên đang mang sinh cơ tới cho bọn họ.
Không chỉ giảm bớt vấn đề khô hạn mà trong núi rừng cũng có thêm không ít rau quả dại, còn cả lương thực mới gieo vào trong đất, nếu chúng cũng mọc lên…Nghĩ vậy, mọi người lại cực hỉ mà khóc, chỉ hận không thể chạy xuống ruộng đồng xem sao.
“Thần tích!” Ông Lý đứng ở cửa viện than thở…Nơi xa, thảm xanh lục dài không giới hạn, dưới ánh trăng sáng ngời, nó như bị phủ lên một lớp khăn che thần bí.
Ông Lý muốn đi nhìn xem thảm xanh này đã tràn tới nơi nào, nhưng hiện tại là nửa đêm, ông chỉ có thể từ bỏ ý đồ, chờ mai lại thăm hỏi.
“Kêu gào cái gì vậy?” Bà Lý bị Lý Trị Dân kéo ra khỏi phòng, bất mãn hỏi.
Bà ấy còn muốn chăm sóc cô cháu gái phúc oa của mình, nhưng thằng ba mới làm cha thật không ra hình ra dáng, cứ luôn miệng gọi bậy.
“Trị Dân, mẹ nói cho con biết, hiện tại không giống trước kia, con giữ mồm giữ miệng một chút, đừng để người ta nghe được con gọi ma gọi quỷ.
”“Nếu lỡ không may kéo đám mê tín dị đoan tới đây, xem mẹ có đập nát mông con không!”Bà Lý vừa để mặc Lý Trị Dân kéo cánh tay mình ra ngoài, vừa hùng hổ dặn dò.
“Ai nha, mẹ! Mẹ đừng nói chuyện này, nhìn trong viện trước đi!”Lý Trị Dân chỉ vào khung cảnh xanh ngát khắp viện, hoảng sợ nói.
Bà Lý vừa nhìn sang, thiếu chút nữa đã không nhận ra đây là tiểu viện mình quét tước hơn nửa đời người!Trên sân, trên tường đều mọc đầy hoa cỏ?!Nếu không phải căn