Năm 1960, tháng 7.
Khe suối yên ắng chảy róc rách.
Ve sầu trên cây không ngừng kêu to, thỉnh toảng có một trận gió thổi tới, ve sầu càng kêu râm rang.
Giữa trưa nóng bức.
Vốn dĩ các nhà các hộ hẳn là trong nhà nghỉ ngơi, nhưng lúc này, bên dòng suối trên một sườn núi, nam nữ già trẻ thôn Ngưu La mười hai tuổi trở lên, năm mươi tuổi trở xuống dưới sự dẫn đầu của thôn trưởng, cầm các loại nông cụ như gậy gỗ, đòn gánh, cuốc, đối đầu với người của thôn Hạ Tân.
"Các người có tránh ra hay không?""Không tránh, dựa vào đâu chứ!""Nếu không tránh ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!""Đến đi, ai sợ ai chứ!""Đúng đấy, đây là thôn Ngưu La chúng ta, phía sau núi Ngưu La là thôn chúng ta, các người đến bên trong thôn chúng ta cướp nước, còn biết xấu hổ hay không!""! "Người của hai thôn đã giằng co hơn hai giờ, hai bên một bước cũng không nhường, ngay từ đầu còn hùng hùng hổ hổ, sau đó hai bên cãi qua cãi lại khan cả cuống họng, cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau.
Hai thôn sở dĩ giằng co, không vì cái gì khác, chính là vì nước.
Trong ruộng lúa mầm mắt thấy là sắp trổ bông, nhưng hai tháng nay vẫn không có mưa.
Lão nông có kinh nghiệm đều cảm giác được, đây là sắp gặp hạn hán.
Mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, vì cây trồng trong ruộng, không mưa thì sao được, lương thực giảm sản lượng, không nói nộp lên công xã, người trong thôn đều sẽ bị đói bụng.
Người Thôn Ngưu La nghe nói sắp gặp hạn hán, lập tức liền khẩn trương lên, quả nhiên, chưa qua nửa tháng, liền có người nửa đêm đến trộm nước.
Sau khi phát hiện, người thôn Ngưu La lập tức tổ chức người tuần tra trong đêm.
Nào biết được, chưa đến hai ngày, thấy trộm không được nước, người thôn Hạ Tân liền như ong vỡ tổ tới ép người thôn Ngưu La đem nước trong thôn cho người thôn Hạ Tân dùng.
Thường ngày thì thôi, đây là sắp gặp hạn hán, không có nước lúa trong ruộng làm sao bây giờ.
Lúc này hào phóng thì người trong thôn mình sẽ phải đói bụng, nơi nào đồng ý.
Thế là người trong thôn nhìn thấy một đống người thôn Hạ Tân khí thế hùng hổ, mang theo đòn gánh thùng nước tới, lập tức liền gõ vang chuông trong thôn, không bao lâu, người hai thôn giằng co nhau ở bên dòng suối.
Ngay khi song phương nghỉ một hồi, lại chuẩn bị nước bọt đại chiến.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai kinh hoảng chói tai vang lên, ngay sau đó, lại là tiếng la tiếng khóc liên tiếp vang lên.
"Người tới đây mau, không tốt rồi! ""Không tốt rồi, bà cô rơi vào trong nước rồi.
""Người tới đây mau, bà cô rơi vào trong nước rồi.
""Bà cô rơi xuống nước rồi, mau tới.
"Thanh âm là từ thượng du khe nước truyền đến.
Hai bên giằng co đầu tiên là sững sờ, người thôn Ngưu La càng có chút mơ hồ, ai? Ai rơi trong nước rồi?Cái gì?Bà cô?Bà cô rơi vào trong nước rồi?Một giây sau, người kịp phản ứng cũng mặc kệ có thể bị thừa cơ trộm nước hay không, lập tức quay người chạy về hướng thượng du.
"Tao đánh chết thằng ranh con chúng mày.
""Trời ạ, chúng mày cũng dám mang bà cô tới nơi này! ""Bà cô tốt nhất không có việc gì, bằng không, mấy người chúng mày đừng sống nữa.
"Vừa chạy chính là một làn sóng người lớn, chỉ để lại người thôn Hạ Tân đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
"Đi!" Thôn trưởng thôn Hạ Tân nhìn người hốt hoảng chạy đi thượng du, cắn răng, ném lại câu nói liền muốn mang người về thôn.
Một số thôn dân chưa kịp phản ứng liền muốn đi về phía hồ nước, lại bị thôn trưởng nổi giận mắng "Các người muốn chết à, lúc này còn dám dây vào hồ nước của bọn họ.
""Không nghe người ta vừa rồi kêu cái gì sao, muốn tìm cái chết thì đi.
"Mấy người thôn dân gánh thùng nước cũng rất nhanh kịp phản ứng, liền vội vàng xoay người, bước nhanh đuổi theo người thôn mình.
Đúng vậy, thôn Ngưu La xảy ra chuyện chính là bà cô của bọn họ, bọn họ sẽ không để ý tới nước trong hồ, nhưng lỡ như sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện nhóm người mình trộm nước, vậy thì vấn đề coi như lớn.
Lúc này.
Một cô nhóc mập mạp bệnh hai búi tóc như hai cái sừng đang không nhúc nhích, mặt lênh đênh trong nước.
Thôn trưởng đuổi tới, trong âm thanh gào khóc, thân thể không khỏi lắc một cái, tâm can phổi đều muốn dọa nhảy ra khỏi người, vội