Mấy ngày tiếp theo, trời không nắng cũng chẳng mưa, chỉ là vẫn luôn âm u.
Đây đối với đám nhóc trong thôn mà nói, quả thực là thời tiết tốt nhất để chơi đùa, cho dù có chạy cả ngày cũng sẽ không cảm thấy nóng.
Bạch Hi đưa Tiểu Hắc đi đến chỗ dòng suối.
Đường từ ngôi nhà trên cây ra chỗ dòng suối, hễ mọi người nhìn thấy Bạch Hi đều nhao nhao chào hỏi cô.
“Bà cô đi dạo sao.
”“Bà cô, đưa Tiểu Hắc ra ngoài chơi đúng không?”Bạch Hi vừa gật đầu, vừa liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, lúc trước người dân trong thôn hỏi thăm cô, bây giờ lại có thêm cả Tiểu Hắc, ngày trước còn không muốn giữ nó lại, nhưng sau khi trải qua chuyện cứu người kia, cộng thêm việc nó còn biết bắt cá, đãi ngộ cũng được nâng cấp thẳng tắp bay lên trời.
Tiểu Hắc cũng cảm nhận được.
Nếu như trước đây người dân trong thôn chỉ chào hỏi nó là vì nể mặt mũi của chủ nhân, còn bây giờ việc hỏi thăm nó, chính là mang theo sự kính nể và công nhận.
Nó vui vẻ vây quanh Bạch Hi chạy tới chạy lui, thích thú đến mức chỉ thiếu tí nữa là muốn ngửa mặt lên trời gầm hai tiếng.
Chỉ là Bạch Hi cũng không để cho Tiểu Hắc phấn khích quá lâu, cô liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, giọng điệu ngây ngô uy hiếp: “Ngừng khoe khoang cho tao, lát nữa nếu như không bắt được cá, thì mi cứ ở trong nước luôn đi.
”Tiểu Hắc lập tức ngẩng cao đầu lên, ngao ngao bảo đảm nói, chủ nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng bắt được thật nhiều cá mà.
Trước lạ sau quen.
Đây đã là lần thứ tư.
Bạch Hi đưa theo Tiểu Hắc đi bắt cá, mà gần mười mét đầu chỗ dòng suối là nơi người dân trong thôn giặt quần áo.
Vừa lúc sau bữa trưa, người đến giặt quần áo cũng không ít, cũng vừa lúc tận mắt nhìn thấy tới Bạch Hi đang chỉ huy Tiểu Hắc bắt cá.
Những người này đều giật mình, vừa hâm mộ lại cảm thấy tự hào.
Nhìn đi, đây chính là bà cô của bọn họ đấy, lợi hại như vậy, có thể chỉ huy cả một con hổ đi bắt cá.
Trong phạm vi trăm cây số ở đây, còn chưa nghe thấy có người nào có thể nuôi hổ đâu, càng không cần phải nói đến việc để hổ đi bắt cá.
Thời buổi này mấy thứ vui chơi giải trí đã ít đi, người trong thôn cũng không có gì náo nhiệt để xem, hễ có bất cứ chuyện gì có thể xem, nhất định sẽ tụ tập xem náo nhiệt.
Lúc trước nghe thấy có người khác nói bà cô đưa Tiểu Hắc đi bắt cá, vậy mà chưa gặp được, lần này đụng phải, vậy thì cùng xem trò khỉ làm xiếc mới lạ này thôi.
Nếu như không phải các cô còn phải giặt quần áo, hơn nữa cũng sợ đến gần sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Hắc, không thì nhất định đã chạy qua nhìn rồi.
Trần Nhị cũng đi theo Trương Tú đến dòng suối giặt quần áo, lúc giặt gần xong, thì nhìn thấy bà cô đang đưa Tiểu Hắc đi rồi, lập tức có hơi sốt ruột không nhịn được ngoái đầu nhìn.
Trương Tú vừa nhìn thấy vẻ mặt của con gái, sao lại còn không biết được, cũng chỉ còn lại hai bộ quần áo, cho nên cô lập tức phất tay: “Mau đi đi, nhớ phải về ăn cơm.
”Vừa dứt lời, Trương Tú lại không yên tâm dặn dò: “Đúng rồi, con hãy nhớ kỹ, đừng đưa bà cô đến chỗ nào nguy hiểm, cũng không được đi đến chân núi.
”Lần trước đi là nhặt được một con hổ con, ngộ nhỡ đi lần nữa, ai mà biết có thể sẽ gặp phải rắn độc hay mãnh thú gì đó không chứ.
Đến bây giờ trong lòng Trương Tú vẫn còn sợ hãi, nếu không phải bà cô có thể hiểu được tiếng động vật, thì nhất định đã chọc phải một phiền toái lớn rồi.
“Vâng ạ.
” Trần Nhị cong cong mắt cười đồng ý, vội vàng rửa sạch bọt xà phòng trên tay, mang giày vào, lập tức đuổi theo Bạch Hi.
“Bà cô ơi, bà cô……”Bạch Hi dừng lại, xoay người vừa nhìn thấy, là em gái fan hâm mộ, vì thế cũng cong cong mắt cười nhìn cô nhóc.
Trần Nhị chạy đến trước mặt Bạch Hi, vui vẻ cung kính gọi: “Bà cô.
”Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Nhị, lại dời ánh mắt đi, nhóc con này đặc biệt thích dính lấy chủ nhân của nó, không biết xấu hổ.
Nó nhất định sẽ không thừa nhận bản thân đang keo kiệt mang thù đâu.
“Cô có việc gì không?” Một nửa đám trẻ trong thôn, đặc biệt là con gái, từ lúc chín mười tuổi đã bắt đầu phụ giúp gia đình làm việc, nếu như trong nhà có em trai hay em gái, bảy tám tuổi cũng phải mang theo em trai em gái đi làm việc.
Mặc dù Trần Nhị có thể thường xuyên chạy đến ngôi nhà trên cây tìm Bạch Hi, cũng là vì được Bạch Hi vừa mắt, trưởng thôn đã đặc biệt nói riêng với gia đình cô nhóc một tiếng.
Nhưng cho dù vậy, Trần Nhị