Ý thức Tống Hòa dần mơ hồ, chỉ nghe được bên tai có chút ồn ào, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ dần dần biến mất…Không, không phải biến mất, là cô đã nhắm mắt lại.
Cuối cùng trong đầu cô chỉ lóe lên một suy nghĩ------Tốt xấu gì cũng phải để cô đổi loại điện thoại rồi mới ngất chứ!…Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, xuyên qua những đám mây, ánh sáng chập chờn gieo trên mặt đất.
Nhiệt độ mùa thu ban đêm không cao, gió đêm thanh mát, nhưng lúc này đây, những người trên mảnh đất này không một ai có lòng dạ cảm nhận sự mát mẻ của gió thu.
Cơ thể choáng váng, vẻ mặt hốt hoảng, đầu tóc bù xù, đôi mắt trống rỗng, có thể thấy được tất cả mọi người đều có vẻ uể oải, mặt mày xanh xao.
Mọi người tụ hai tụ ba ngồi ở ven đường, gò đất, hoặc là dựa vào tảng đá to bên cạnh.
Ánh lửa sáng lên giữa nhóm người, có người mượn chút ánh sáng này khom người tìm thức ăn khắp nơi.
Thức ăn ở đây cần đánh dấu ngoặc kép, bởi vì khoảnh khắc này trong lòng mọi người, vỏ cây, lá cây, thậm chí bùn đất đều là thức ăn.
Có người lại âm thầm kêu gọi người trong nhà vây cạnh mình, sau đó cẩn thận lấy mấy vài củ khoai lang ở túi trong ngực bẻ ra chia cho người nhà.
Một miếng nhỏ còn thừa lại thì đặt trong lò đất nhỏ, xong lại chôn lò đất vào trong đống lửa.
Hết cách, người lớn có thể ăn khoai sống, nhưng trẻ con vừa mọc răng lại không ăn được.
Mà thứ khác có thể nấu khoai thì càng không có, cho nên chỉ có thể mạo hiểm dùng lò nấu.
Trong thời điểm quan trọng này, người vây xung quanh trong tay ai cũng cầm một cây gậy to, đôi mắt vốn đờ đẫn lúc này trở nên hung tợn sắc bén, không chớp mắt nhìn chằm chằm xung quanh.
Giống như chỉ có người đến gần thì họ sẽ dùng gậy gỗ đánh.
Những người đói lâu vô cùng nhạy cảm với hương thơm.
Âm thanh ùng ùng phát ra từ lò đất bị tiếng bị ngị lửa lốp bốp áp xuống, biến mất trong gió.
Nhưng hương thơm thoang thoảng từ hơi nước lại bị nhóm người nhạy cảm bắt được.
“Thơm quá, con đói.
” Đứa nhỏ núp trong vòng tay mẹ không ngừng gửi mùi thơm, thông qua kẽ tay mẹ nhìn thấy hơi nước cuồn cuộn trong ánh lửa cách đó không xa, nuốt nước miếng ừng ực.
Người mẹ sờ soạng đứa con gầy gò thì thầm nói: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đói nữa.
”Hôm qua mẹ cũng nói như vậy, đứa nhỏ đã hiểu được tình huống bây giờ là như nào, cũng hiểu được lúc này đây cha mẹ căn bản không có thức ăn.
Nó cuộn tròn ngoan ngoãn vùi mình vào trong vòng tay mẹ.
Lại là một cơn gió chiều thổi qua, cuốn bay bụi lên bay vào người.
Màn đêm dần lên cao, mọi người không còn sức để nói chuyện, chỉ có tiếng bụng đói kêu liên tục, để giảm cơn đói, những người gác đêm không ngừng uống