"Nhanh, nhanh đi vào!" Trương Tú Quyên đẩy cửa sân ra, lau nước mắt ở khóe mắt, "Đây thật sự là số khổ mà, nhà sui gia chịu khổ rồi!"Trong lòng không khỏi xúc động, cháu gái này của nhà sui già thật khổ, một cô bé nho nhỏ còn dẫn theo ba em trai em gái, cũng không biết đoạn đường này đã vất vả như thế nào!.
Từ từ đã, ba đứa?Đột nhiên Trương Tú Quyên quên khóc, nghi ngờ nhìn mấy đứa trẻ núp sau lưng Tống Hòa.
Vợ của anh trai con dâu sinh ba đứa?Một bên hình như con dâu vẫn không phát hiện được chỗ không đúng, giống như du hồn, nắm chặt tay Tống Hòa, hu hu khóc không thành tiếng.
Sau khi ngồi xuống, Tống Ninh Ngọc mới run giọng hỏi: "Hà Hoa à, ông nội bà nội của cháu đi lúc nào?"Tống Hòa nước mắt lã chã suy nghĩ một lát, sau đó cho ra thời gian chính xác: “Ông nội là buổi trưa của mười sáu ngày trước, bà nội khoảng buổi tối mười giờ cùng ngày.
""Hu hu, cha, mẹ, sao cha mẹ lại đi như vậy hu hu!" Trong nháy mắt Tống Ninh Ngọc khóc lớn, vỗ ngực bùm bùm: "Con nói ngày đó sao tự nhiên lại cảm thấy lo lắng trong lòng, cha mẹ ơi, con gái bất hiếu, ngay cả gặp mặt cha mẹ lần cuối cũng không được!"Cô ấy không ngồi thẳng người, ngước đầu lên khóc lớn, đau lòng đến nổi mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, Tống Hòa vội vàng đỡ cô ấy dậy.
Tống Ninh Ngọc hoàn toàn không thể ngừng khóc được, chủ yếu là mới sinh con xong, trong lòng ngột ngạt mấy ngày, lại thấy nhà mẹ đẻ mình chỉ còn lại có mấy người, cha mẹ và anh chị dâu đều mất, quả thật chính là thảm kịch nhân gian.
Tiếng khóc truyền đi rất xa, ngay cả người làm việc trên ruộng cũng nghe được.
Vương Quế Hoa đứng thẳng người, cẩn thận lắng nghe tiếng khóc truyền đến kia, nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Mọi người có nghe được tiếng khóc không?"Người bên cạnh cũng không nhịn được bỏ công việc trên tay xuống nghiêm túc lắng nghe, quả nhiên, hình như nghe được từng trận tiếng khóc.
Thím Thúy Hoa lau mồ hôi, nhíu mày nói: "Đây là khóc tang mà, xong đời, nhà ai có người chết?"Thím Thúy Hoa vừa nói như vậy, tất cả mọi người không nhịn được nhìn xung quanh, người làm