Sau đó Uông Thúy Lan thuận tay dùng ống tay áo lau miệng, nhìn thấy vết mỡ trên cổ tay áo thì ảo não, đôi môi bóng bẩy mà cô ta dự định khoe khoang một ngày đã biến mất.
Cô ta ảo não bực bội đến mức ước gì thời gian có thể quay ngược lại vài phút, đều không phải tại con bé nhà họ Tô kia, nếu không phải nói tới con nhỏ ấy thì cô ta có thể liếm hết vết mỡ trên môi sao? Cô ta còn muốn đi khoe khoang với nhà khác nữa mà.
Nghĩ đến đây, Uông Thúy Lan càng thêm tức giận, dùng tay vò mạnh quần áo, như thể đang giày vò con bé chết tiệt nhà họ Tô khiến cô ta không thể đi khoe khoang được nữa.
Khi Uông Thúy Lan nói lời này ra, mấy người phụ nữ cau mày, không tán đồng nhìn về phía cô ta.
Bọn họ thích nói chuyện phiếm đàm tiếu người khác, nhưng đều không mang ý xấu.
Huống chi, mặc kệ tổ tiên nhà họ Tô thế nào, thì cha mẹ con bé họ Tô đều là liệt sĩ, họ là liệt sĩ đã hy sinh vì đất nước, mấy lời Uông Thúy Lan nói hơi quá đáng, chỉ có điều cô ta hơi một tí là ngất xỉu, nên dù trong lòng mọi người không đồng ý thì cũng chẳng phản bác gì.
Vương Mai Hoa lại là một người thẳng thắn và hay nóng nảy, cũng là đồng hương khá thân thiết với nhà Tô Tây.
Cô ấy nghe được những lời ô uế này thì đầu óc nóng lên, cũng không để ý lắm, mở miệng đáp lại: “Uông Thúy Lan, mấy lời cô nói hơi quá rồi đấy, con bé Tây làm gì cô mà cô nói mấy lời khó nghe vậy, lại nói, cha mẹ con bé Tây là người thường sao? Người ta là liệt sĩ, cô ở đây nói nhảm nhí, nếu để người ta nghe được, xem cô có yên ổn không.
”“Này, Vương Mai Hoa, người ta ngày ngày sống như một đại tiểu thư, cô bất bình cái gì,