Nghe thấy một tiếng hét thảm “Ai nha”, Tô Tam Nha không kịp đề phòng đauđớn ngã xuống đất, không may răng của cô ta lại va phải một hòn đá nhỏ khác, làm gãy chiếc răng cửa.
Mà bác gái Vương Quế Chi đang phơi rau dại ở sân bên cạnh, đã chứng kiến tất cả những điều này qua cánh cửa sân mở rộng.
Vương Quế Chi nhìn cô bé bên cách vách lộ cái đầu ra, trong lòng như gặp ma, chú hai ngu xuẩn kia có biết cô bé luôn rú rú chơi trong ổ mà lại biết đánh lén người ta không?Nhưng những thứ này hiện tại đều không quan trọng, nhìn cô gái trướccửa là người nhà của Tô Lai Vương, lại nhớ đến cả nhà dai như đỉa không biết xấu hổ kia.
Vương Quế Chi đột nhiên hưng phấn, ném mớ rau dại trong tay xuống,lập tức kiêu ngạo lao ra ngoài, thân thể theo bản năng che khuất tầm nhìn của Tô Tam Nha, bí mật duỗi chân đẩy hòn đá do Tô Tây ném kia vào ven tường, bà ta đánh phủ đầu nói: "Con bé này, đi đường cũng té được.
Cháu nhìn xem, cháu làm hư nền đất mà chúng ta không dễ gì san bằng rồi, cháu đền sao đây?”Nói xong, Vương Quế Chi hất hất tay với Tây Tây vẫn đang nhìn bà ta, ý bảo cô mau chóng quay về.
Theo quan điểm của Vương Quế Chi, cho dù bà ta có bất mãn như thế nào với sự yếu đuối của cô bé Tây Tây, thì cô cũng là con cháu trong nhà, người nhà có thể nói, nhưng người khác thì không, mà cô bé nhà họ hiền lành có thể tức giận đánh lén Tô Tam Nha, thì nhất định là lỗi của Tô Tam Nha.
Không chối nỗi!Gia đình của Tô Lai Vượng không có gì tốt, nói không chừng thực sự đến nhà bà ta để gây rắc rối.
Vương Quế Chi mặc dù không sợ nhà bọn họ, nhưng chồng bà ta là cánbộ làng, bà