"Cái gì? Tại sao Tô Tam Nha lại hư như vậy? Sao Nam Nam khôngphải là con của chúng ta? Tô Lai Vượng dạy con kiểu gì, không được, bà phải đi nói rõ ràng.
” Trần Tương Vân nghe nguyên nhân như vậy, bà cụ vốn luôn tốt tính giờ như muốn bùng nổ, không ăn nổi cơm, đặt bát xuống định lao ra ngoài.
Tô Tây và Tịch Ngạn Nam nhanh chóng ngăn bà cụ lại.
Tịch Ngạn Nam cảm thấy ấm áp không thôi, nhưng anh ta căn bản không quan tâm đến điều đó, anh ta đã nghe rất nhiều lời khó nghe từ khi còn nhỏ, vì vậy chỉ mỉm cười an ủi: "Bà à, cứ để bọn họ nói đi, bản thân chúng ta không nghĩ như vậy là được rồi, cháu không coi mình là người ngoài, hơn nữa, Tây Tây đã giúp cháu trả thù rồi không phải sao, chưa kể đây là xích mích giữa bạn bè,còn biết ném đá người khác, cháu nghe bác gái kể, Tô Tam Nha bị trúng đá ngã bay cái răng cửa.
”Trong lòng Trần Tương Vân vẫn không vui, cháu mình bị người ra nói ra nói vào, nếu là bà cụ thì có thể để bản thân chịu oan ức, nhưng con cháu thì không được, bà cụ không thể chịu đựng nổi điều này.
Tuy nhiên, bà cụ tán dương nhìn cháu gái: “Ném tốt lắm, ban đầu bàcũng nghĩ Tô Tam Nha là người tốt, còn tưởng rằng tre xấu lại sinh ra măng lành, không ngờ cả nhà lại không có nổi một điểm tốt, về sau đừng lui tới với nó nữa, có biết không?”Tô Tây ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm than thở: "Cháu biết rồi, bà ơi, cái lần cháu đến sau núi, cũng là chị ta khuyên cháu đi, cháu cứ cảm thấy chị ta quái lạ kiểu gì.
”“Bộp.
” Tịch Ngạn Nam đập bàn, nhìn chằm chằm Tô Tây với ánh mắttức giận, ra lệnh: "Sau này em tránh xa cô ta ra, nghe rõ không?"Tịch Ngạn Nam không quan tâm Tô Tam Nha có thực sự cố ý hay không,dù sao thì anh ta cũng đã nhìn ra