Vào ngày nhận được giấy báo nhập học, nhà họ Tô thậm chí còn nhốn nháo hơn, tất cả những người dân làng đều bị tiếng pháo nổ của Tô Thừa Trung thu hút.
Có người sau khi nghe ngóng mới biết, cô gái thanh tú xinh đẹp nhà họ Tô trúng tuyển vào đại học, mới 16 tuổi đã vượt cấp.
“Ai nha, Tây Tây nhà chúng ta thật quá lợi hại, cháu và anh trai đều là thiên tài.
” Ngày đó cũng là ngày cả nhà lại tụ tập ăn mừng, bác gái lớn tiếng khen ngợi.
Vương Quế Chi bác gái của Tô Tây, đương nhiên là người được người dân trong làng ghen tị.
Giờ đây, trước bao nhiêu ánh mắt ghen tị đổ dồn về phía bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy vừa vui vừa buồn.
Vui vì tất cả đều là con cháu nhà họ Tô, bà ta cũng có thể nở mày nở mặt.
Buồn vì hai đứa con của con trai thứ hai không biết lớn lên sẽ thế nào.
Ngay một đứa trẻ bị sói nhặt về còn đỗ đại học.
Lần này thì hay rồi, cả ba đều đỗ trường đại học lớn, mấy người nhà bà ta cũng không gặp may như vậy.
“Thiên tài gì chứ, Tây Tây hơn một năm nay khổ cực mấy người cũng đâu phải không nhìn thấy, ngày ngày đều cầm sách, học không quản ngày đêm.
” Bà cụ cũng vui đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, nghe nói như thế vội vã xua tay, bà cụ mặc dù học không được bao nhiêu chữ nhưng cũng biết không thể nâng cháu gái lên như vậy.
“Đúng, đúng, đúng! Là con bé tự mình nỗ lực!” Tô Thừa Trung vẻ mặt tươi cười nói tiếp, sau đó trừng mắt nhìn người vợ nói chuyện không mấy uyển chuyển của mình.
Quay đầu lại, mặt mày lại hớn hở bắt đầu phát kẹo cho dân trong thôn.
Bây giờ vào mùa màng không thể mở tiệc đãi khách được, nhưng mỗi nhà phát vài cái kẹo thì vẫn có thể, may mà có con trai làm trong hợp tác xã cung ứng, nếu không thì