"Mẹ nuôi con vốn cũng định cướp nó đi, nhưng con uy hiếp bà ta, nếu dám cướp đồng hồ này, con sẽ làm ầm lên, nên bà ta mới không dám lấy.""Đáng lắm, loại đàn bà ác độc ấy đúng là làm mất mặt cha nuôi con."Bạch Lộ cười:"Đều qua rồi mẹ ạ.
Con đã tìm được người giờ, hiện giờ con cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng cha nuôi con còn chưa biết chuyện này, con định qua một thời gian nữa sẽ quay về nhà cha nuôi, đến tảo mộ ông ấy, sau đó nói cho ông ấy biết chuyện ở đây, bảo ông ấy trên trời có linh thiêng thì không cần lo lắng.
Mẹ thấy được chứ?Thực ra cô muốn đi tìm người thân kiếp trước, bây giờ ở lại đây trước, là vì còn chưa có hộ khẩu, chưa có giấy giới thiệu, nửa bước khó đi, ngay cả xe lửa cũng không lên được.Phương Á Phân đáp:"Làm thế là phải, nhưng con đi một mình mẹ sẽ lo lắng, hay là mẹ đi cùng con, hoặc là kêu mấy đứa anh trai con đi cùng."Bạch Lộ vội ngăn lại:"Không cần đâu, gọi anh trai theo con sợ làm lớn việc của các anh ấy, hơn nữa tiền xe đắt lắm, chẳng thà để tiền này lại cho cha mẹ mua đồ bồi bổ thân thể.""Nhưng...!nhưng mẹ lo lắng cho con."Người làm nông một năm không tiết kiệm được mấy đồng,