Bạch Lộ mất một tiếng đồng hồ đi ra khỏi rừng, xuống chân núi, nhìn thấy ngôi làng ở cách chân núi không xa.
Cô không vào thôn ngay, mà tìm cơ hội để tìm hiểu hoàn cảnh hiện tại.
Chẳng mấy chốc, cô chờ được đám trẻ con lên núi chơi, tìm hiểu được thông tin về tình hình hiện nay.
Bây giờ đang là năm 1968, trước mắt là đại đội sản xuất Trường Thanh.
Bạch Lộ rất phiền não, xuyên không đến thời đại này không đáng sợ, đáng sợ là cô không có hộ khẩu.
Cô mang theo cơ thể xuyên tới, thời đại này không có hộ khẩu chẳng khác gì mất mạng, bởi vì đây là thời kỳ đi đến đâu cũng phải có thư giới thiệu, không hộ khẩu thì xin thư giới thiệu kiểu gì?Cho nên, hai hôm nay cô không đi đâu hết, trốn ở trong núi, đợi đám trẻ con đến tìm mình, nói cho mình biết những tin tức lặt vặt trong đại đội sản xuất, sau đó tìm kiếm những thông tin có lợi cho mình.
Cũng may, nhà trọ đơn thân của cô cũng xuyên không theo cô, nếu không hai hôm nay chắc cô phải chết đói trong núi.
Về phần nhà trọ đơn thân của Bạch Lộ, cô từng nghiên cứu ra, thời gian trong đó đã ngừng lại, hơn nữa đồ bên trong còn tự động bổ sung, nhưng chỉ tự động bổ sung những thứ có sẵn từ trước.
Ví dụ như hộp quả anh đào trong tay cô, sau khi được lấy ra