"Ầm ầm ầm..."
Bên tai là tiếng còi xe lửa gào thét, kèm theo một trận lắc lư theo quy luật, phía sau lưng Ôn Hân truyền đến một cảm giác mơ hồ, tiếp theo thân thể theo quán tính bị ném ra phía trước, đầu đụng phải một thứ không cứng không mềm, cô đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra.
Trước mắt là một cái túi vải màu xanh lá mạ, phân lượng không nhẹ đè lên đùi cô, vừa rồi chính là đụng phải cái túi này mà hiện tại trên trán còn đọng lại cảm giác choáng váng.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khung cảnh lộn xộn, đây là một chiếc xe lửa kiểu cũ, đối diện là ba thanh niên ăn mặc quê mùa chen chúc nhau hai chỗ ngồi, phía trên chiếc bàn nhỏ trước mặt chất đầy hộp cơm với chai nước, chính giữa là một cái bình men màu trắng còn in chữ màu đỏ " vì nhân dân phục vụ".
"Ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng còi bên tai vang lên, xe lửa chậm rãi dừng lại, ánh mắt Ôn Hân bị sân ga hấp dẫn, qua cửa sổ xe lửa kiểu kéo đẩy từ trên xuống, xuyên thấu tấm kính không sạch sẽ, mơ hồ có thể nhìn thấy một sân ga cũ nát, cảnh tượng chen chúc chụm năm chụm ba xô đẩy giành giật nhau.
Không biết là do thủy tinh quá bẩn, hoặc do trời đã tối, dưới ánh đèn đường mờ nhạt của sân ga, Ôn Hân giờ phút này cảm thấy mình giống như đang ở trong một bộ phim cũ thập niên bảy mươi, tất cả mọi người đều trở nên rất mơ hồ.
Ôn Hân vừa tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ hồ, hoạt động có chút chậm chạp, đối mặt với khung cảnh xa lạ, mờ mịt ngẩn người một hồi lâu, đại não mới bắt đầu hoạt động.
Cô nhớ rõ trước khi ý thức bị biến mất, cô còn thành thành thật thật ở trên giường bệnh.
Mấy ngày trước cô được kiểm tra ra đã cắt bỏ hơn phân nửa các tế bào ung thư nhưng còn sót lại trong dạ dày vẫn còn di căn, sau đó cô bắt đầu đến bệnh viện tiếp nhận hóa trị, nằm trên giường bệnh viện, thuốc hóa trị lạnh lẽo theo mạch máu tiến vào thân thể cô, cô mơ mơ màng màng ngủ, nhưng sao vừa tỉnh lại, xung quanh lại như bây giờ?.
Chẳng lẽ là tác dụng phụ của hóa trị, làm cho cô sinh ra ảo giác?
Ôn Hân vươn cánh tay dùng sức bóp thịt mình, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật!
Trong đầu ong ong một chút, tim đập thình thịch, trong lòng dâng lên một ý niệm khiến cô kinh hãi! Ôn Hân không khống chế mà đứng lên.
Cô đã xuyên không!
"Đi đâu?" Trong toa xe lửa kiểu cũ vô cùng chật chội, động tác này của Ôn Hân quấy rầy người phụ nữ chen chúc ngồi bên cạnh, người phụ nữ tháo kính dụi dụi mắt mở miệng.
Ôn Hân quay đầu nhìn người phụ nữ này, giọng nói của người phụ nữ rõ ràng như vậy, cảm giác này quá chân thật.
Người phụ nữ thấy Ôn Hân không trả lời cô, liền tự mình thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, ngáp một cái nói, "Mới đến ga thành phố M thôi, còn sớm lắm.
"
Các bức tường trên sân ga cũ nát viết bằng sơn trắng: Ga Tàu thành phố M.
Thành phố M cô không thể quen thuộc hơn, cô từng học đại học ở thành phố M, tuy rằng chỉ ở lại chưa đầy một năm, nhưng mặc cho cô cố nhớ lại như thế nào, ga xe lửa của thành phố thủ phủ này cũng tuyệt đối không thể như bây giờ
Có thể là bởi vì ngồi lâu, cũng có thể là bởi vì sợ hãi, Ôn Hân cảm thấy hai chân tê dại, không khống chế được run rẩy.
Hiện tại cô đã cơ bản xác định mình không phải đang nằm mơ, trong lòng cô run rẩy xác nhận ra một sự thật, cô xuyên qua! trở lại một thời đại cũ.
Mồ hôi trên lưng toát, thấm ướt cả một mảng áo cùng với sự sợ hãi khiến cô cảm thấy từng lớp da gà trên cánh tay dựng cả lên.
Chỉ trong chốc lát, trên xe lửa lại chen chúc người lên xuống, trên tay họ cầm túi lớn túi nhỏ, chốc lát sau toàn bộ toa