( bắt đầu từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Ôn Hân đối với Triệu Thắng Quân là " anh " nha mn vì mình thấy như vậy sẽ hợp lý hơn ^^)
Ôn Hân lần nữa tỉnh lại, trước mắt cô là một bức tường màu trắng, bên mũi tràn ngập mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện, bệnh viện??
Bệnh viện!!
Đầu óc Ôn Hân ong ong một chút, trong lòng co rút, cô đã trở về? Cô giơ tay lên, trên tay rõ ràng cắm một cây kim truyền dịch, cảm giác quen thuộc, chất lỏng lạnh như băng đang theo ống kim chảy vào trong cơ thể cô, toàn bộ cơ thể Ôn Hân đều lạnh đi một chút.
Trong lòng cả kinh, không thèm cẩn thận nhìn kỹ cách trang trí của bệnh viện, từ trên giường bệnh ngồi dậy.
"Cô tỉnh rồi?"
Ngay khi Ôn Hân hoảng sợ, một giọng nói cắt ngang cô.
Ôn Hân quay đầu nhìn thấy một người đàn ông rắn chắc, anh ta ngồi tựa vào tường cách cô nửa mét, nếu không phải phòng bệnh viện này còn quá nhỏ, Ôn Hân cảm thấy anh nhất định sẽ ngồi xa hơn nữa.
Ôn Hân vừa rồi còn cả người phát run giờ nhìn thấy anh trong nháy mắt tĩnh tâm lại, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới đồ trang trí trong phòng bệnh, cô là ở bệnh viện, bất quá là bệnh viện thập niên bảy mươi, mấy cái giường sắt đơn sơ, một thanh sắt treo nước, hết thảy đều có cảm giác của niên đại này.
Nhưng cũng chính loại cảm giác của niên đại này, làm cho Ôn Hân cảm giác rất an toàn.
Cô cảm thấy mình có chút tham lam, sau khi trải qua cuộc giãy dụa sắp chết bên bờ vực tuyệt vọng, cô biết rõ sức khỏe có bao nhiêu trân quý, cô muốn tiếp tục ở lại nơi này, tham lam hưởng thụ cuộc sống khỏe mạnh của Ôn Hân.
Cô nhìn về phía kim tiêm trên tay mình và bình nước treo trên kia.
"Khụ, cái kia, bác sĩ nói cô là đói nên ngất xỉu, đó là nước nhỏ cho cô." Trong phòng bệnh không có ai, Triệu Thắng Quân lúng túng mở miệng giải thích cho Ôn Hân.
Quả nhiên là hạ đường huyết, Ôn Hân bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mình đã nghĩ ra lúc trước khi ngất xỉu, cô hình như phát hiện di chứng của bàn tay vàng, mấy ngày trước khi cô không sử dụng bàn tay vàng, cô cũng không xuất hiện tình trạng hạ đường huyết, cẩn thận nhớ tới mỗi lần hạ đường huyết đầu rất choáng váng, đều là sau khi sử dụng bàn tay vàng này mới có.
Sáng nay cô đã chẻ ra một nửa đống củi trong nhà bếp, cộng với dùng tay không chặn quốc ngoài đồng, và sau đó cô đã ngất xỉu.
Ngón tay vàng vô vị như vậy lại còn có di chứng?
Ôn Hân có chút không biết nói gì, sức lực rất lớn là không sai, nhưng lượng đường trong cơ thể tiêu hao cũng rất nhiều, cần không ngừng bổ sung mới có thể bảo trì thể lực.
Ôn Hân cảm thấy lo lắng, đây là năng lực đột biến mạnh mẽ của thủy thủ, một giây trước đánh người ta nằm sấp xuống, một giây sau liền suy yếu như đóa hoa mỏng manh?
Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân cau mày nửa ngày không nói lời nào, cho rằng cô còn đang vì chuyện vừa rồi mình cố ý khai hoang mà tức giận.
Cô tuy rằng đã tỉnh, nhưng thoạt nhìn vẫn yếu ớt như vậy, dưới mũi còn bị chính mình ấn đến rách, hiện tại hồng hồng, Triệu Thắng Quân đột nhiên cảm thấy trên tay nóng bỏng, lại nhớ lại xúc cảm mềm mại trên mặt cô, nghĩ đến đây, tay nhịn không được chà xát trên quần.
"Cô đói bụng phải không, tôi mua cho cô hai cái bánh bao."
Ôn Hân từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, nhìn hai cái bánh bao thịt dùng giấy bọc dầu bọc để bên cạnh, bụng cũng không chịu để thua kém vang lên, cô nhìn thoáng qua Triệu Thắng Quân bên cạnh, không khách khí cầm lên cắn một miếng.
Trong không khí đều trầm mặc, Ôn Hân ăn xong một cái bánh bao, Triệu Thắng Quân mới ngượng ngùng mở miệng: "Hôm nay không còn làm kịp nữa, tôi trở về cuốc đất cho cô tiếp, tôi sẽ giao cho cô khi làm xong.
”
Ôn Hân nhìn người đàn ông bướng bỉnh kia, nhưng nể mặt hai cái Bánh Bao, kiên nhẫn giải thích, cô vừa tỉnh lại, thân thể suy yếu, giọng nói mềm mại: "Đồng chí Triệu, tôi không có cố ý làm khó Tiểu Hắc Tử, anh biết không? Nhưng lần này nếu nó không nhận được một bài học, lần sau nó sẽ lại trộm cắp giống như trước.
Lần này trộm mấy cái bánh bao nó cảm thấy không phải chuyện gì, về sau nó liền dám trộm đồ lớn có giá trị, đó chính là bị tống giam ngồi tù, anh nói đến lúc đó cục công an có thể tốt bụng tha cho nó như anh hay không.
"Ôn Hân trước kia đi viện quản lý thực tập,