Ôn Hân bụng đói nhìn cái lồng trống rỗng này thật sự là tức giận hận không thể đánh vào một chỗ nào đó, buổi sáng trộm bánh bao, buổi chiều trộm bánh bao!
Ôn Hân đem nắp nồi đậy lại, tay chống lên thắt lưng thở hổn hển.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một trận sột soạt, Ôn Hân nhíu mày, thò đầu nhìn, chỉ thấy một cậu bé gầy gò đen nhẻm lén lút chạy dưới cửa sổ, Ôn Hân lửa giận bừng bừng một phát đứng lên, "Được, tiểu tặc ngươi! "
Cậu bé nghe được Ôn Hân quát to, sợ tới mức đứng dậy bỏ chạy, trong tay rõ ràng còn cầm nửa cái bánh bao trắng.
Bị cô bắt tại trận! Nếu không ra tay, cô không phải là Ôn Hân!
Cô một chân giẫm lên bếp, người phi thân nhảy qua cửa sổ, loại cảm giác thân thể nhẹ nhàng như yến này làm cho Ôn Hân cảm thấy mình đã nhớ nhung từ lâu rồi, từ sau khi cô sinh bệnh loại vận động mạnh này cô chưa từng thử, một bước kéo đứa trẻ nhỏ đen kia lại, xách cổ áo nó.
"Dừng lại! Dám ăn cắp đồ của ta.
"Ôn Hân quát to.
Đứa trẻ kia hiển nhiên không nghĩ tới Ôn Hân có thể bắt được nó, liên tục giãy dụa, cậu nhóc cao gần bằng với Ôn Hân, nhưng lại giãy dụa không được, có thể Ôn Hân nắm chặt, nó không thoát được, hô to, "cô buông ra, tôi không trộm! "
Ôn Hân chỉ vào nửa cái bánh bao trắng trên tay nó hiện tại còn nắm không nỡ vứt đi, "Còn ngụy biện, đây là cái gì! "
"Dựa vào cái gì...!Bánh bao trắng là của cô, đây là...!Tôi lấy nó từ nhà.
"Tiểu tử này còn ngụy biện
Lúc này bột mì cũng coi như là đồ quý, mọi người bình thường vẫn lấy các loại lương thực phụ làm thức ăn chính, chỉ có ngày lễ tết mới lấy bột mì trắng làm thức ăn chính, bánh bao trắng như vậy trong mắt những đứa trẻ này cũng là mỹ vị tương đối khó có được.
Ôn Hân cười lạnh, xách nó đi, "Đi, vậy thì đến nhà nhóc xem một chút, ta ngược lại muốn xem mẹ nhóc có phải làm bánh bao trắng cho nhóc hay không, buổi sáng trộm bánh bao còn chưa tính, hiện tại lại đến trộm bánh bao, ta ngược lại muốn cùng mẹ nhóc tính toán đống nợ này.
"
Thằng nhóc vừa nghe muốn đi tố