“Tu Ngạn, làm sao vậy?” Ninh lão gia tử chú ý đến cháu trai đang nhìn mình chằm chằm.“Tìm An Bảo.” Cậu thật sự rất thích em gái mềm mại, trắng nõn sạch sẽ kia nha.Ninh lão gia tử thật không nghĩ đến cháu nội mình lại thích An Bảo như vậy.
Nhưng An Bảo còn quá nhỏ, em bé tuổi này phải ngủ rất nhiều.Ông cũng không phải là người nuông chiều cháu trai một cách vô nguyên tắc, vì thế liền nói: “An Bảo còn nhỏ nên cần ngủ nhiều, cháu có đến tìm thì em gái cũng không thể chơi với cháu, đợi An Bảo ngủ dậy cháu lại đến tìm em có được không?”“Cháu sẽ không lên tiếng.” Chỉ cần nhìn em gái ngủ cũng được nha.Trần Căn Sinh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Không có việc gì, dù sao cũng có mẹ con bé trông chừng, cứ để Tu Ngạn đến chơi với An Bảo một lát đi.” Hiếm khi đứa nhỏ này chịu giao tiếp với người khác như với An Bảo, hơn nữa ông nhìn ra được Ninh lão gia tử rất cao hứng vì sự thay đổi của cháu trai.Ninh lão gia tử biết cháu nội mình không phải đứa bé bướng bỉnh, ngược lại rất an tĩnh nên cũng gật đầu đồng ý.Khi Ninh Tu Ngạn được đưa đến tây phòng, thìMiêu Xuân Hoa đang gấp quần áo nhỏ của An Bảo.
Thấy cậu đến cô nở nụ cười ôn nhu: “Tu Ngạn đến tìm An Bảo sao? An Bảo đang ngủ, một lát mới tỉnh giấc.”“Cháu chỉ nhìn em gái, sẽ không lên tiếng.” Gương mặt lãnh đạm của Ninh Tu Ngạn bỗng chốc hưng phấn khi nhìn thấy tướng ngủ dang rộng hai tay hai chân, bụng vểnh lên trời của An Bảo.
Cậu cảm thấy bộ dáng khi ngủ của em gái cũng thật đáng yêu.“Được, Tu Ngạn thật ngoan” Miêu Xuân Hoa cởi giày rồi ôm cậu ngồi lên giường đất.Ninh Tu Ngạn lớn lên trông rất anh tuấn, cũng không bướng bỉnh; nên Miêu Xuân Hoa cảm thấy đứa nhỏ này thật ngoan.
Cô biết đứa bé này từ nhỏ đã rời xa cha mẹ, vì thế người vừa làm mẹ như cô cảm thấy thương tiếc cậu.Cô đứng dậy kéo ngăn tủ lấy ra một miếng bánh táo đưa cho cậu.
Đây là bánh táo mẹ cô mang đến, là do nhà tự làm bằng đường đỏ nên vừa ngọt lại thoang thoảng mùi hương của táo.“Cảm ơn thím.” Tuy rằng, cậu không thiếu các loại điểm tâm này, đến những loại điểm tâm tinh xảo hơn cậu cũng đã ăn qua; thế nhưng cậu vẫn rất lễ phép cầm lấy một nửa chiếc bánh: “Cháu mới vừa ăn cơm, một nửa là đủ rồi.”Bánh táo ăn rất ngon, Ninh Tu Ngạn chậm rãi ăn xong, liền nâng cằm nhỏ nhìn An Bảo đang ngủ say.
Đột nhiên cậu cảm thấy An Bảo cũng giống như miếng bánh táo cậu vừa ăn xong, khiến người khác cảm thấy ngọt ngào.Khi An Bảo thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một tiểu shota đang nhìn mình.
Phải mất một lúc cô mới nhớ ra đây là anh trai nhỏ.
Tuy nhiên, lúc này cô lại không muốn nhìn thấy anh trai nhỏ anh tuấn này, bởi vì cô cảm thấy mình không khống chế được mà tè dầm rồi.An Bảo vừa tỉnh thì Miêu Xuân Hoa đã thấy, liền duỗi tay sờ mông bé, quả nhiên là có một dòng nước tiểu âm ấm.“An Bảo đi tiểu rồi, để mẹ thay tã cho con.”Nhưng khi Miêu Xuân Hoa bắt đầu cởi bỏ tã nhỏ thì An Bảo liền kháng cự, chân tay vung lên loạn xạ như muốn ngăn cản động tác của mẹ mình.Mẹ cô không thấy bên cạnh có một bé trai sao, mặc dù bây giờ cô chỉ là em bé, đến lông tơ còn chưa mọc đủ nhưng cũng không muốn có người nhìn thấy thân thể mình nha.
Tuy rằng cô nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm.Miêu Xuân Hoa nào biết ý muốn của An Bảo, ngược lại còn sợ tã lót bị ướt sẽ không tốt cho mông nhỏ của bé nên động tác tháo tã còn nhanh hơn.An Bảo thấy mình sắp phải thay