“Quần áo bé gái kia đang mặc thật là đẹp.” Một bé gái đánh giá An Bảo, cảm thấy cô lớn lên trắng trẻo mập mạp, trên người mặc quần áo mới, vì được người lớn ôm nên rất sạch sẽ; bé gái đó thấy vậy không nhịn được mà hâm mộ, đồng thời vân vê chiếc áo ngắn dính chút tro bụi của mình.Một bé gái lớn tuổi hơn nói: “Đó là tiểu An Bảo của Trần gia, Trần gia rất thương yêu bé gái đó nên chúng ta không thể so sánh được đâu, hơn nữa nhìn xem bé gái đó lớn lên rất xinh đẹp.” Ai không muốn mặc quần áo mới, nhưng các bé đều là bé gái, còn phải giúp đỡ làm việc nhà, có thể ăn no đã tốt lắm rồi làm sao dám mơ ước có quần áo mới để mặc.Có đứa bé chỉ đơn thuần là hâm mộ, nhưng cũng có một vài bé gái ghen tỵ, điển hình là bé gái tám chín tuổi Lý Tam Nha bĩu môi, cất giọng chua ngoa: “Được ăn ngon tự nhiên sẽ béo, còn quần áo thì chỉ có mình con nhóc đó được ăn mặc đẹp, còn Trần Đại Nha và Trần Nhị Nha cũng chỉ mặc quần áo như chúng ta, Trần gia cũng thật bất công.” Nếu cô ta có thể mặc quần áo mới như con nhóc đó, lớn lên cũng trắng trẻo mập mạp chắc chắn cũng sẽ được mọi người yêu thích.“A, a.” Dù không có kinh nghiệm săn thú, nhưng An Bảo cũng biết được nơi mà mọi người trong thôn thường đến sẽ không có thu hoạch gì, lại nhìn về hướng sườn núi phía tây thấy không có người liền chỉ Miêu Vân Anh đi về hướng đó.Ai ngờ Miêu Vân Anh lại nói: “An Bảo, chúng ta không cần đi vào đó, bên đó cỏ mọc cao lại có nhiều muỗi, chúng ta chỉ ở đây ngắm cảnh thôi nhé!”Thời điểm này trong các bụi cỏ có không ít muỗi, dù An Bảo mặc quần nhỏ những cũng có thể bị muỗi đốt, Miêu Vân Anh không muốn làn da trắng nõn của cháu gái bà bị muỗi đốt.
Tuy nhiên An Bảo vẫn cố gắng vặn thân mình, làm thế nào cũng phải đi về nên đó.“Được, được, chúng ta đi đến đó, cháu đây là muốn nhìn cái gì nha? Bên đó cũng đâu có cái gì.”Lúc này, Miêu Vân Anh vẫn cảm thấy An Bảo hiếu kỳ với phong cảnh bên ngoài, muốn đi mỗi nơi nhìn một chút.Khu vực sườn núi này cũng thường có người đến cắt cỏ heo nên có một con đường nhỏ thông đến đó.
An Bảo được bà nội ôm rất thoải mái nên miên man suy nghĩ không biết nơi này có gà rừng hay thỏ hoang gì không, nếu có thể bắt được hai con mang về thì tốt rồi.Ninh Tu Ngạn đi theo bên người Miêu Vân Anh, vóc dáng thấp bé chỉ lộ nửa người, đột nhiên chỉ về phía trước nói: “Con thỏ!”“Ở đâu?” Miêu Vân Anh vội nhìn theo hướng cậu chỉ liền cảm thấy choáng váng.Một con thỏ xám ngồi nhìn bọn họ như người thân đã lâu không gặp, không bỏ chạy theo đường chữ S bình thường mà đâm thẳng vào đùi bà.
Sau đó thì sao? Đương nhiên là không có sau đó.Nó hôn mê rồi.Miêu Vân Anh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng xách con thỏ lên: “Đây là tự đập đầu hôn mê sao?”Tiếp đến lại nghe thấy âm thanh xào xạc, phần phật vang lên từ phía sau.
Miêu Vân Anh quay lại liền thấy một con gà rừng bay đến suýt đụng vào mũi