Trên bếp ngoài nhà chính, Chu Tú Tú đã tìm thấy không ít bột mì thô.
Đối với bố cục của căn nhà này, tạm thời cô vẫn chưa biết rõ ràng, nhưng ký ức của nguyên chủ vẫn còn tồn tại trong đầu cô, khi nãy cô vừa vào nhà, đã tự nhiên mà đi đến bên cạnh bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà để ngay trên bàn đá, Chu Tú Tú lật qua loa một chút, không thấy có thứ gì tốt cả.
Mấy cái lọ nhỏ đựng muối và một ít đường nâu, đường nâu bị ẩm ướt, mùi vị bị giảm đi hẳn. Bánh bột ngô và bánh thôi cũng không ít, nhưng nhìn có vẻ rất khô khan, Chu Tú Tú lấy tay bóp một cái, rất ghét bỏ.
Trong quan niệm của cô, ăn là hưởng thụ, chứ không chỉ để lấp đầy bụng.
Bên dưới vẫn còn mấy quả trứng gà, chắc là đồ hiếm nên được bọc kín mít. Cô ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp đánh hai quả trứng gà vào trong bột thô đã nhào nặn.
Bình thường đồ ăn trong nhà là do Trương Liên Hoa làm, hai đứa trẻ chưa từng thấy mẹ xuống bếp bao giờ, lúc này nhìn thấy động tác nhào bột nhanh nhẹn của cô, đôi tay giống như đang làm ảo thuật vậy, rất nhanh đã nhào mặt thô thành bóng loáng, không khỏi mở to hai mắt.
Cảm giác được hai đứa nhỏ đang mong chờ nhìn chằm chằm mình, Chu Tú Tú quay đầu lại nhìn chúng một cái, mỉm cười, nhạt giọng nói: "Rất nhanh là ăn được rồi.”
Tiểu Niên và Tiểu Uyển chưa từng thấy mẹ cười.
Hai đứa trẻ sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, cũng không dám quá vui vẻ.
Chu Tú Tú vừa nhào bột, vừa suy nghĩ con đường kế tiếp của mình nên đi như thế nào.
Vừa tỉnh lại đã phải rời khỏi thế giới ban đầu, đương nhiên trong lòng Chu Tú Tú rất khó chịu.
Nhưng cô luôn không để tâm vào những chuyện vụn vặt, gặp vấn đề sẽ tìm cách giải quyết, chứ không phải đắm chìm trong lo lắng, bi thương đau buồn, vậy nên cô phải cân nhắc cùng hệ thống đàm phán điều kiện.
Chỉ cần có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, hệ thống sẽ cho cô một cơ hội sống lại.
Đến khi cô trở về, mọi chuyện sẽ giống như chưa từng xảy ra, mà cuộc sống của cô ở đây, suy cho cùng thì cũng chỉ là một cuộc
trải nghiệm mà thôi.
Suy nghĩ lạc quan lên một chút, thậm chí có thể coi đây là một chuyến đi đặc biệt.
Cô chỉ là một người qua đường ở nơi này, nhưng nếu có thể dựa vào ít sức lực của mình, giúp trong lòng hai đứa trẻ trở nên ấm áp hơn một chút, vậy chuyến đi này đã rất đáng giá.
Bột đã được nhào tốt lắm, bởi vì có bỏ thêm trứng gà, mặc dù không mềm nhưng cũng không còn khó nuốt giống bột mì thô nữa. Chu Tú Tú dựa theo ký ức nguyên chủ nhóm lửa, đem bột đã nhào bỏ vào, chiên cho hai mặt vàng đều.
Phòng bếp rất lớn, cũng may là Chu Tú Tú là người làm chủ đề về ẩm thực, chia cho mỗi người một phần bánh nhỏ đủ no, một lát sau, đã hết bốn cái bánh.
Cô bỏ bánh vào hũ, rồi dẫn hai đứa con quay về phòng mình.
Ngôi nhà này vốn dĩ không nhỏ, kỳ thực vào khoảng thời gian ban đầu nguyên chủ cùng chồng kết hôn, điều kiện gia đình chồng rất tốt, tất cả mọi người đều hâm mộ cô được gả vào nhà trong sạch.
Nhưng nguyên nhân cùng vì chồng mất sớm, tính tình nguyên chủ ngày càng sa sút, dẫn đến mất cân bằng tâm lý mà tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.
Trong phòng không có bàn, Chu Tú Tú đặt hũ bánh ở trên giường, vẫy tay với hai đứa trẻ: “Lại đây ăn đi.”
Chân Tiểu Niên như đinh dính trên mặt đất, không nhúc nhích, nhưng nó lại không kịp ngăn Tiểu Uyển, đã thấy chân nhỏ của em gái chạy lon ton tới tới chỗ của Chu Tú Tú.
Tiểu Niên lập tức căng thẳng, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác, như ông cụ non, đưa mắt nhìn kỹ Chu Tú Tú.
Tiểu Uyển đứng trước mặt Chu Tú Tú, còn chưa tới gần nhưng đã ngửi được mùi bánh thoang thoảng qua.
Bé chớp đôi mắt to, nhìn thoáng qua hũ bánh, nhưng rốt cuộc cũng không dám mở miệng nói.
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư