Tiếng chuông kết thúc công việc vang lên, Lâm Kinh Nguyệt lại chạy đi giống như một con ngựa hoang trật khớp.
Mấy thím thấy vậy đều trợn tròn mắt.
Tại Tri Thanh điểm, lúc Lâm Kinh Nguyệt trở về Giang Tầm đã xử lý thỏ xong xuôi, còn Chu Nham đang hỗ trợ anh.
“Lâm Tri Thanh, cô về rồi à.
” Đêm nay có thịt ăn, nên ánh mắt Chu Nham nhìn Lâm Kinh Nguyệt giống như đang nhìn người thân vậy.
“Ừm.
” Lâm Kinh Nguyệt nhìn con thỏ rừng, trong lòng đang cân nhắc cách chế biến thỏ rừng.
Tuy rằng cô là người ăn no chờ chết, nhưng yêu cầu ăn uống của cô rất cao, vì vậy, cô còn tự mình nghiên cứu trù nghệ.
Nấu ăn vốn dĩ cũng không làm khó được cô.
“Chúng ta ăn thịt thỏ kho nhé?” Cô hỏi Giang Tầm, nhưng trong ánh mắt như thể đang nói lên là không được từ chối đâu.
“Được.
” Giang Tầm tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.
Bọn họ đều không hỏi Chu Nham, ý kiến của anh ta không quan trọng.
Người ở tri thanh điểm lục tục trở về, nhìn thấy bọn họ đang xử lý thỏ, cả đám đều trừng mắt lên.
Nhưng mà bây giờ ba người họ đều chia ra ăn riêng, nên bọn họ cũng không chiếm được lợi ích gì.
Trần Xuân Lan lén lút trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, đều tại cô ta, nhất định phải làm mình làm mẩy, nhất quyết phải tách ra ăn riêng, sợ người khác chiếm lợi của mình.
Giang Tầm và Chu Nham đến từ thủ đô, bình thường ra tay hào phóng, nên bọn họ cũng dính không ít lợi ích, nghĩ tới đây, Trần Xuân Lan càng nhìn Lâm Kinh Nguyệt càng thấy ghét.
“Cẩn thận một chút đi.
” Vương Tuyết Bình bất đắc dĩ kéo cô ta một cái.
Bảy Tri Thanh cũ, lão đại ca La Kiến Hoa, lão đại tỷ Tạ Văn Quyên, bọn họ đều tới đây được sáu bảy năm, nhưng vẫn kiên trì không kết hôn, một số Tri Thanh tới cùng thời với bọn họ, có người tìm cách trở về thành phố, có người ở nông thôn kết hôn hoặc là ở rễ.
Ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có Trần Xuân Lan và Tạ Văn Quyên bọn họ đến từ hai năm trước, còn Giang Tầm, Chu Nham, Vương Tuyết Bình và một nam tri thanh tên Tôn Lương Đống là Tri Thanh đến vào năm ngoái.
Năm nay nhân số nhiều, có đến bảy người, Lâm Kinh Nguyệt, Lâm Tâm Nhu là tổ ba người, Hạ Nam, Đỗ Kiến Quốc và cuối cùng là một nam tri thanh khác có chút trầm mặc ít nói, tên là Tần Minh.
“Chúng ta đi nấu cơm trước đi.
” Sau một ngày làm việc, giờ mệt mỏi đến rả rời.
Nghe Vương Tuyết Bình nói, Tôn Lương Đống vội vàng đồng ý, “Tôi tôi giúp cô.
”Vương Tuyết Bình cười gật đầu, nhưng mà hai người bị Trần Xuân Lan kéo lại, “Để cho bọn họ nấu trước đi.
”Không chừng còn có thể cọ chút dầu mỡ.
Những người khác cũng hiểu được ý nghĩ của Trần Xuân Lan, nên họ đều im lặng không lên tiếng.
Vương Tuyết Bình có chút bất đắc dĩ, “Bọn họ còn chưa xử lý xong, tôi ở đây còn có hai lạng thịt khô, hôm nay chúng ta ăn một chút đồ ngon đi.
”“Tuyết Bình, cô! ”“Không sao, dù sao cũng không nhiều, coi như cho mọi người thêm một món ăn.
” Vương Tuyết Bình không thèm để ý đến hai lạng thịt, trong nhà cô có gia cảnh không tệ, họ thường xuyên sẽ tiếp tế cho cô.
“Đúng rồi, hôm nay không đến lượt cô nấu cơm, Lâm Tâm Nhu và Hạ Nam đâu rồi? Sao họ còn chưa không quay về?” Tạ Văn Quyên rửa tay xong, nhíu mày nói.
Ở Tri Thanh Điểm là nữ tri thanh nấu cơm, hai người làm một ngày.
Hạ Nam và Lâm Tâm Nhu là người mới tới, Lâm Kinh Nguyệt thì chia ra ăn riêng, đương nhiên hai người bọn họ sẽ cùng một nhóm.
Vương Tuyết Bình thở dài, “Nhiệm vụ của bọn họ còn chưa hoàn thành, nên đã bị giữ lại.
”“Không chỉ có hai người bọn họ, còn có Đỗ Kiến Quốc, Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến, buổi sáng bọn họ đi làm đã đến trễ, đại đội trưởng đang làm phiền bọn họ.
” Trần Xuân Lan hả hê khi người gặp họa.
Cô nhìn Lâm Kinh Nguyệt và Tần Minh ở trong sân một cái, nói đến hai người này thì bọn họ lại thích ứng rất nhanh, ngày đầu tiên lên làm công đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy việc nấu cơm thì tính sao đây?” Tôn Lương Đống nhíu mày nói.
“Chúng tôi cùng bọn họ đổi lượt đi.
” Vương Tuyết Bình lôi kéo Trần Xuân Lan.
Trần Xuân Lan vốn không đồng ý, nhưng nghĩ đến hai lạng thịt Vương Tuyết Bình lấy ra, miễn cưỡng bĩu môi đồng ý.
Hai người đi vào phòng bếp, những người khác cũng trở về phòng nằm, trong mắt Lâm Kinh Nguyệt xẹt qua một đạo lưu quang.
Tri Thanh điểm này thật là thú vị, mỗi người đều thú vị.
Nhóm Tri Thanh cũ nấu cơm cũng đơn giản, một nồi cháo ngũ cốc, một phần thịt khô xào bắp cải nhưng chỉ nhìn thấy bắp cải, một chén dưa muối chua, một chén củ cải sợi thì đã hết.
“Lâm Tri Thanh, hôm nay cho cô nếm thử tay nghề của Giang Tầm, bảo đảm cô ăn lần thứ nhất nhất định sẽ muốn ăn lần thứ hai.
” Đến phiên Lâm Kinh Nguyệt bọn họ nấu cơm, Chu Nham lại ngăn cản Lâm Kinh Nguyệt muốn nấu nướng.
Lâm Kinh Nguyệt trong lòng có chút kinh ngạc, Giang Tầm vậy mà lại biết nấu cơm?“Chắc chắn muốn ăn thịt thỏ kho?” Giang Tầm bật cười nói.
“Ừm, chắc chắn.
” Có thể ngồi một chỗ chờ