“Bà nội, con sẽ không nói.
” Lâm tỷ tỷ không có nhiều kẹo.
Trong nhà đại đội trưởng, cũng nói ra những lời tương tự như vậy.
Ở Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, ngồi xổm bên cạnh giếng giặt quần áo đã thay ra, lúc này mới trở về phòng rồi vào trong không gian.
Rau quả trồng trên mặt đất đã có thể ăn, tốc độ dòng chảy trong không gian nhanh hơn ở bên ngoài một chút, có điều cũng không nhanh hơn bao nhiêu, nhưng chắc cũng phải gấp đôi, nói cách khác bên ngoài một ngày, bên trong hai ngày.
Lúa đã là một mảnh xanh mướt, có lẽ không bao lâu nữa là có thể thu hoạch được.
Cô hái vài quả đào, một quả lê và một quả táo để trộn salad trái cây.
Vườn cây ăn trái trong không gian có chút kỳ quái, rõ ràng là trái cây không cùng mùa nhưng chúng nó đều đồng loạt kết quả.
Cô đã nghiên cứu nó, nhưng vẫn không thể tìm ra được gì cả.
Lâm Kinh Nguyệt bưng một chén salad trái cây đơn giản, đi dạo trong không gian.
Không chỉ đất trong nông trại bị thu hẹp, trang trại cũng thu hẹp lại, lợn béo trong hàng rào, chỉ khoảng một trăm con, số lượng gà, vịt, cá và dê cũng không nhiều! Hả?Lâm Kinh Nguyệt đếm gà một chút, số lượng cũng không đúng.
Thì ra cô đã từng đếm qua, gà chỉ có sáu mươi ba con, cô ăn một con, bán hai con, sao vẫn còn sáu mươi ba con?Cô bận rộn đếm vịt một lần nữa, số lượng cũng không giảm.
Hóa ra nó sẽ tự động bổ sung à!.
.
Bàn tay vàng đã được mở ra! Lâm Kinh Nguyệt cảm thán.
Cô thật sự là con gái ruột của ông trời.
*Không chị ơi chị là con ruột của tác giả.
Vậy nên, đã có nhiều như vậy, thế thì tối nay tiếp tục ăn thịt thôi, cô nhìn chằm chằm vào cá trong ao.
Cô vớt một con cá nặng khoảng ba cân, xử lý sạch sẽ rồi đặt trong chậu mang ra không gian.
Truyện được đăng tại .
Bên ngoài đã có tiếng động, chắc là có người trở về.
Vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy người ở trong sân, Lâm Kinh Nguyệt bất ngờ nhíu mày.
Là Lâm Tâm Nhu, với tính tình nhỏ nhen của Lâm Tâm Nhu, cho dù không sao đi nữa thì cô ta cũng sẽ ở lại bệnh viện thêm vài ngày.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?“Chị, chuyện đẩy chị xuống sông là em sai, em xin lỗi chị, thực sự xin lỗi, em không cầu xin chị tha lỗi cho em, cũng may chị còn sống, nếu không đời này lòng em cũng khó yên.
” Lâm Tâm Nhu nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, cúi đầu xuống 90 độ.
Lời xin lỗi là rất chân thành.
Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa không những không ngạc nhiên, ngược lại nhóm tri thanh sau khi đi làm về đều phảng phất như gặp ma.
“Đừng, đừng, mất công lát nữa cô ngất xỉu thì lại nói là lỗi của tôi, tôi cũng không nhận nổi tội danh này, tuy cô nói xin lỗi với tôi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.
” Dù sao nguyên chủ cũng không nghe được, còn cô sẽ báo thù.
Lâm Kinh Nguyệt bưng chậu đến bên bếp, cũng không nhìn Lâm Tâm Nhu.
“Em biết, em chỉ muốn xin lỗi chị thôi.
” Lâm Tâm Nhu đứng thẳng người, sắc mặt trắng bệch.
Trán cô ta phủ một lớp băng gạc, bên trên còn có màu máu đỏ thẫm thẩm thấu ra bên ngoài, xem ra bị thương cũng không nhẹ.
Nhưng mà, sợ là đầu óc có vấn đề, đều đã bị như vậy lại không ở bệnh viện chữa bệnh, cứ đòi trở về Tri Thanh điểm.
Lâm Kinh Nguyệt trong lòng âm thầm đánh giá Lâm Tâm Nhu một cái, phát hiện cô ta đã thay đổi.
Cả người từ trong ra đều ngoài thay đổi, cô chào hỏi người trong Tri Thanh điểm, cũng không còn cảm giác không được tự nhiên kia, dường như có thêm vài phần sảng khoái.
Truyện được đăng tại .
Nhưng!Lâm Kinh Nguyệt kiếp trước là thiên kim tiểu thư nhà hào môn, mặc dù nhân sinh bày nát, nhưng những thứ phải học cũng đã học qua, cô cũng tham gia một số loại yến hội, nhìn người cũng có một loại.
Lâm Tâm Nhu là đang giả vờ.
Nhưng mà