Lâm Kinh Nguyệt khiêng mâm Thanh Hoa một đường chạy như bay, làm như ở phía sau cô có người đuổi giết cô vậy.Ông lão ở trạm thu mua phế liệu thấy cô nhanh như chớp, tức khắc không còn thấy bóng dáng nữa, khóe miệng ông hung hăng giật một cái.........Lúc Lâm Kinh Nguyệt đến nhà ga, trong tay xách hai cái túi vải, bên trong túi đều chứa đầy đồ.Phải cho người khác biết cô vào thành mua không ít đồ.Nếu không bình thường lúc cô ăn làm sao giải thích được cô lấy ra từ đâu.Giang Tầm và Chu Nham đã đến, thấy cô tới, Giang Tầm đương nhiên tự động nhận lấy rồi xách một cái túi từ trong đó.Chu Nham cũng không góp vui, anh thành thành thật thật xách theo mấy thứ mà bọn họ mua, anh và Giang Tầm là bạn học từ thời học trung học cơ sở.
Đối với Giang Tầm, anh cũng coi như là hiểu rõ cậu ấy, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy đối với một người phụ nữ như vậy.“Kinh Nguyệt, cô ngồi ở đây đi.” Trên xe đã có rất nhiều người, Giang Tầm nhìn thấy có một vị trí trống, nên anh để Lâm Kinh Nguyệt ngồi xuống.Lâm Kinh Nguyệt cũng không khách sáo.Đứng chen chúc, như vậy là không thân thiện với các cô gái.Cô ngồi xuống, hai ba phút sau, xe rời đi, Giang Tầm đã mua vé cho ba người.Khi đến xã, đã là buổi chiều, xe bò cũng đã về từ lâu.“Chờ tôi một chút.” Giang Tầm đặt túi xách bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt, nhẹ giọng nói.Bọn họ có thể đi bộ về, nhưng vào lúc đó sắc trời cũng đã tối rồi, giờ chỉ có một cô gái Kinh Nguyệt, người ở trong đại đội nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi việc họ bát quái lung tung.“Anh ấy đi tìm xe à?” Lâm Kinh Nguyệt hỏi Chu Nham.“Ừm, trong nhà Giang Tầm có một họ hàng xa ở đây.” Thật ra, người đó là chiến hữu của ba Giang Tầm.Nói là họ hàng cũng không có vấn đề gì.Lâm Kinh Nguyệt gật gật đầu, cũng không nói nhiều.Giang Tầm rất nhanh đã quay lại, anh ấy đẩy một chiếc xe đạp hai mươi tám thanh.Chu Nham, “.....!Vậy, tôi sẽ tự đi về?”Anh không nói gì mà nhìn Giang Tầm, khinh tôi không có người khác phái đúng không?“Là hai người chúng ta cùng đi về.” Giang Tầm giải thích.Lâm Kinh Nguyệt: “.....” Vậy là, một mình cô nhẫn tâm đi xe đạp về à?Sự thật chứng minh, cô thật sự rất nhẫn tâm, cô lái xe đạp về, mang đồ đạc của ba người cột lại, sau đó cô tạm biệt hai người một tiếng, rồi lập tức rời đi.“......”Giang Tầm cười khẽ một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia vừa sủng nịch vừa bất lực, không rõ ràng.Chu Nham, “.....!Giang Tầm, hay là cậu cứ quen cô ấy đi.”Trước đây, anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy làm những việc như vậy.Giang Tầm cũng không biết mình bị làm sao, lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, lúc đó anh đã muốn đối xử tốt với cô.*Yêu từ cái nhìn đầu tiên mà anh ơi.Bên này, Lâm Kinh Nguyệt đạp xe về nên rất nhanh đã về tới.Người ở Tri Thanh điểm nhìn thấy cô mang mấy cái bao lớn, mặc dù trong lòng đều rất ghen tị, nhưng nghĩ đến tính tình kia của cô, một lời không hợp liền động thủ, nên ngay cả Trần Xuân Lan cũng muốn tránh xa ra.Lâm Kinh Nguyệt chỉ chào hỏi Hạ Nam, sau đó đem bưu kiện chuyển vào.Đồ của Giang Tầm và Chu Nham cô không động vào.Cô bắt đầu rửa nồi, rồi đun nước nấu cơm, cô múc hai bát rưỡi gạo, sau đó cô bưng ra một con gà đã mổ ra, tối nay cô định ăn gà hầm khoai tây.Cô nấu cơm vào nồi đất nung, còn nước ở trong nồi bên cạnh là cô dùng để tắm, thấy nước đã sôi đủ rồi, cô mang vào phòng tắm, chốt cửa lại rồi vào trong không gian tắm.
Tắm rửa xong xuôi, cô thay quần áo sạch sẽ, rồi dùng khăn quấn tóc lên, thời tiết như này, chắc là rất nhanh nó sẽ khô.Lâm Kinh Nguyệt quay vào phòng lấy ba quả táo đi ra, cắt ra để lát nữa sau khi ăn cơm xong thì ăn.Nhìn vào đồng hồ cũng đã gần sáu giờ, Giang Tầm và Chu Nham sắp quay về, cô chặt gà thành từng miếng, chần qua nước, cô đun dầu trong chảo cho nóng, rồi cho nguyên liệu như gừng, tỏi vào...!Sau đó, cô lại múc hai thìa tương ớt do mình tự làm, sau khi xào thơm rồi thì cho thịt gà vào xào chung, sau đó cho nước từ bình thủy vào là được.Nước đủ để tràn qua thịt gà là được, cô ném một củ hành lá, đổ nước tương, muối thích hợp, đậy nắp và để gà sôi.Cô lấy ba củ khoai tây đã gọt vỏ, chờ gà gần sắp chín hẳn, cô liền đổ vào bên trong.“Yo, cô làm món gì vậy? Mùi