“Thay chị cảm ơn bà em nha.
” Thím Xuân quá khách sáo rồi.
Hai cái bánh cô được cho là bánh bột ngô trộn với bột mì trắng, cho chút đường, rất mềm và có chút ngọt.
Điều kiện nhà đại đội trưởng cũng rất tốt , nên rất nỡ bỏ ra ăn.
Những đứa nhỏ còn lại thấy thế, bọn nhóc đều ở trong lòng yên lặng suy nghĩ, ngày mai nhất định phải giúp Lâm tỷ tỷ đánh thêm nhiều cỏ lợn.
“Được rồi, từng người từng người một, để chị chia cho các em.
” Lâm Kinh Nguyệt mở nắp nồi ra, hương thơm đậm đà truyền ra.
Những đứa trẻ hít một hơi, nước bọt cũng không ngừng tiết ra.
Họ trông chờ mà nhìn vào nồi đất.
Lâm Kinh Nguyệt bật cười, mỗi người đều được múc một chén, số lượng thịt chắc cũng đủ, “Ăn thịt và khoai tây xong, đợi lát nữa mỗi người còn có nửa chén súp nữa.
”“Chị Lâm, chị không ăn sao?” Chiêu Nga bưng chén đang muốn ăn, nhưng nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt không múc cho bản thân, trong lòng không nhịn được, nên ngẩng đầu lên hỏi.
Những đứa trẻ khác nghe vậy cũng nhìn qua.
“Chị Lâm, chị ăn của em nè.
”“Lâm tỷ tỷ, có phải chị không có hay không? Ở đây em có rất nhiều này, em chia cho chị vài miếng nha.
”“Ở đây này em cũng có.
”“! ! ”Mọi người tranh nhau nhìn Lâm Kinh Nguyệt, thế giới của những đứa trẻ đúng là thuần túy, trong lòng Lâm Kinh Nguyệt mềm nhũn.
Cô nương theo gùi ở sau lưng bị che khuất, từ trong không gian lấy một cái chén ra, “Chị ăn, chị ăn mà, trong nồi còn có một ít, chị ăn ít, nên chừng này cũng đủ rồi.
”“Mọi người mau ăn đi, cẩn thận bỏng nha.
”Cô múc cho mình một bát canh cũng rất nhiều, nhưng thịt chỉ có hai miếng, khoai tây có ba bốn miếng.
Khoai tây đã hầm ngập trong nước súp gà, mềm và đặc trong miệng, ngon tuyệt.
Lâm Kinh Nguyệt cầm chén uống canh, mấy đứa nhỏ ăn rất cẩn thận, nhưng cực kỳ thỏa mãn.
Mấy người Chiêu Nga còn đỏ hốc mắt.
Bình thường ở nhà, có thể uống được một ngụm canh thịt đã là tốt lắm rồi, nhưng mà cũng không phải là ngày nào cũng có, một tháng cũng chỉ có thể có một lần, cũng là trong nhà nỡ bỏ ra.
Thật ra bây giờ tất cả mọi người đều giống nhau, có người hơn nửa năm trôi qua cũng không ngửi được mùi thịt.
“Hắc, sao tôi lại ngửi thấy mùi thịt nhỉ?” Lý Đồng Chùy và Tôn Thiết Trụ ở trong thôn đang lang thang trên núi, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt quanh quẩn trong không khí.
Mũi chó của hai người rất linh hoạt, bọn họ dựa vào cái này mà ở đại đội trộm gà bắt chó, nhà nào có chút đồ ngon nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ.
Hai người, một người là họ hàng của nhà đại đội trưởng, một người là họ hàng của nhà Chi Thư, thường hay làm một số việc như trộm cắp vặt, những người khác cũng không có cách với bọn chúng, nên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.
Họ chỉ sợ bị đại đội trưởng và Chi Thư ghi thù.
“Tôi cũng ngửi thấy, nhất định là có người ở trên núi ăn vụng.
” Hai người vừa liếc mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu tìm kiếm nơi xuất hiện mùi thơm.
“Được nha, các người ở trên núi ăn vụng thịt, đào góc tường xã hội chủ nghĩa!” Lý Đồng Chùy nhảy ra, nhìn thấy mấy đứa nhỏ trên sườn núi, còn có một cô gái trông rất là xinh đẹp.
Ánh mắt đảo qua xung quanh.
Mấy đứa nhỏ hoảng sợ, suýt chút nữa bị sặc.
“Chú hai, chú nói lung tung!” Thiết Đản là cháu trai của đại đội trưởng, cậu cũng không sợ Lý Đồng Chùy, nâng hai má đứng lên.
Lý Đồng Chùy lúc này mới nhìn thấy cậu, “Tiểu Thiết Đản, không phải là cháu trộm thịt từ trong nhà đấy chứ? Cẩn thận bà của cháu đánh gãy chân cháu bây giờ.
”“Đám chó kia, chúng mày dựa vào đâu mà được ăn thịt, đem thịt của chúng mày đều lấy ra đây.
” Tôn Thiết Trụ không kiên nhẫn.
Anh ta không sợ đại đội trưởng, chú ruột của anh ta là Chi Thư.
Mấy đứa nhỏ bị anh ta hù dọa, nên cũng không dám ăn nữa.
Chỉ có Chiêu Nga, vội vàng đem hai miếng thịt còn lại nhét vào trong miệng, gắt gao trừng mắt nhìn Tôn Thiết Trụ.
“Hắc, nha đầu chết tiệt này, bảo mày đừng ăn mày còn dám ăn, tìm đánh!” Tôn Thiết Trụ xắn tay áo xông lên.
“Rầm ——”Lúc anh ta sắp dính vào bên cạnh Chiêu Nga, thì bị đạp bay ra ngoài, ầm ầm từ trên sườn núi lăn xuống.
Mấy đứa trẻ đều trợn tròn mắt như chuông đồng.
Lý Đồng Chùy ở bên cạnh cũng sợ đến ngây người, anh ta sững sờ nhìn Lâm Kinh Nguyệt đang chậm rãi thu hồi chân, mẹ nó, thật soái quá đi!*soái: đẹp trai, ngầu,! “Anh cũng muốn cướp thịt?” Lâm Kinh Nguyệt nhàn nhạt nhìn anh ta, dường như đang suy nghĩ có nên cũng cho anh ta một cước hay không?“Muốn!.
.
à không, không muốn, không muốn đâu.
” Trực giác của Lý Đồng Chùy mách bảo cho anh ta biết, cô gái trước mặt này không dễ chọc.
Phải thức thời.
Lâm Kinh Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhìn mấy đứa nhỏ, “Ăn nhanh rồi về.
”Mấy đứa nhỏ cũng sợ chúng nó lại bị người khác tới cướp đồ ăn, bọn nó vốn dĩ muốn từ từ thưởng