Bì Tiểu Tiểu nhớ đến một hào trong cặp sách mà thấy hơi chột dạ, sau đó lặng lẽ chuồn êm, chớ để bà nội của cô bé biết, bẳng không phải nộp tiền lên.
Tăng Lập Nguyệt là người tính toán vô cùng chi li, tất cả vấn đề tài chính lớn nhỏ trong nhà đều do bà cụ quản lý, tuyệt đối không có chuyện giấu vốn riêng.
Cho dù có cũng phải liệu mà giấu cho kỹ, chỉ cần bị bà cụ phát hiện, tất cả đều phải cống nộp lên trên.
“Khoan đã! Chân con làm sao thế kia?” – Tăng Lập Nguyệt thấy vết máu trên chân cô bé, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi.
Từ nhỏ cơ thể Bì Tiểu Tiểu đã ốm yếu, sắc da nhợt nhạt, cũng không hay lao động nặng nên vệt máu trên chân vô cùng chói mắt.
“Con bị cây tầm ma đâm ạ.
” – Bì Tiểu Tiểu giải thích.
Bấy giờ Tăng Lập Nguyệt mới yên lòng, không bị rắn cắn là may rồi: “Lần sau nhớ chú ý, đi thôi cũng bị tầm ma đâm, mắt con để đâu không biết!”Cây tầm ma toàn mọc thành bụi lớn, lên núi liếc mắt cái là thấy, mọi người đều tránh xa, ai rảnh rỗi lại gần để bị quệt trúng bao giờ?Bì Tiểu Tiểu bị thương còn bị bà cụ trách mắng, lầm lũi đi ra, đặt gùi vào trong buồng, sau đó tiện ăn vớ lấy vài quả dâu ăn.
Gùi không thể để trong phòng khách, bằng không quỷ gây chuyện Bì Hướng Dung sẽ ăn cho bằng sạch.
Bì Tiểu Tiểu đặt gùi xuống, đến phòng chứa củi thì bắt gặp lợn con