Chất lỏng màu tím sậm chầm chậm được rót vào vò, người nhà họ Bì hành động cẩn thận cho đến khi thịt quả đã được đổ vào hết và không rơi rớt chút nào.
Cuối cùng Tăng Lập Nguyệt cho một lượng đường phèn vừa phải vào trong vò để dâu len men, lại dùng một miếng nilong bít kín miệng vò, rượu dâu tằm mới coi như tạm thời hoàn thành.
Chờ vò ủ khoảng một tháng rồi lọc qua rượu đã lên men một lần là xong.
Tăng Lập Nguyệt nhìn chỗ rượu dâu tằm, hài lòng gật đầu lần nữa.
“Tuyệt lắm, số dâu này có thể ủ bốn đến năm cân rượu dâu tằm, đợi ủ xong là có thể đến trạm thu mua đổi lấy một hai tệ.
”Bên trạm thu mua thường thu mua rượu do nhà nông tự ủ, rượu ngon có thể đổi năm sáu hào một cân, chất lượng kiểu này thì khoảng hai ba hào.
Bì Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười tươi rói: “Mai con lại lên núi tìm tiếp xem còn hay không.
”“Mai em ra ngoài bờ ruộng kiếm chút giun về cho gà ăn đi, chị thấy gà mái mẹ hai ngày rồi chả thiết ăn gì.
” – Bì Hướng Tinh lên tiếng, sau đó cảm thán đôi câu: “Tốt hơn hết là đừng lên núi, Đoàn Thiên Tài nhà đại đội trưởng mới rồi lên núi bị rắn cắn, chân sưng to ụ kìa.
”Bì Hướng Dung vội vàng tiếp lời: “Đúng đấy, hai ngày tới đừng vào rừng, sắp đến Đoan Ngọ rồi, rắn nhiều lắm.
Em cứ ra ngoài ruộng chơi đi.
”“Vậy cũng được ạ!” – Bì Tiểu Tiểu gật