Cô bé rất hài lòng về thành quả ngày hôm nay, lại nhìn sang đám Lâm Nhị Bảo đang câu cá, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Một người ngồi đó mải miết câu, đám còn lại thì đứng trên bờ ao cầm đá thi nhau ném thia lia, tranh xem ai lia được xa hơn.
Như này mà câu được cá mới lạ đấy, Bì Tiểu Tiểu câm nín vô cùng.
“Tiểu Tiểu, chúng ta cũng chơi ném thia lia đi?” – Bì Hướng Dương nhấp nhổm muốn chơi thử.
Viên đá dẹt lướt bốn năm lần trên mặt ao rồi chìm xuống.
“Được chứ A Dương.
” – Mấy bé trai rất nhanh túm tụm lại, hoàn toàn ném chuyện câu cá ra sau đầu, đống cần câu vứt chỏng chơ trên bờ.
Bì Tiểu Tiểu thở dài, sau đó cầm lấy một chiếc cần câu, dừng sức nhấc lên, đợi dây câu trồi lên mới phát hiện mồi câu đã sớm bị cá ăn mất.
Muốn có cá quả nhiên vẫn phải tự lực cánh sinh.
Bì Tiểu Tiểu xuyên mồi qua lưỡi câu rồi quăng dây ra xa, cầm cần đứng bên bờ yên lặng chờ đợi.
Giờ muốn đổi sang chỗ khác câu cũng chẳng được, bọn con trai ném thia lia khắp ao cá luôn rồi.
Đôi mắt Bì Tiểu Tiểu không quá to nhưng lông mi đặc biệt dài, tựa như chiếc quạt nan nhỏ rủ bóng xuống, sống mũi cao thẳng, mang theo chút vẻ Tây Tây, sắc mặt tái nhợt tăng thêm mấy phần yểu điệu.
Lúc này lực chú ý của cô đều tập trung trên ao.
Đá liệng trên mặt ao một nấc, hai nấc, ba nấc…Viên nọ nối tiếp viên kia khiến mặt nước dao động liên hồi.
Đột nhiên, Bì Tiểu Tiểu