Cô muốn từ chối, cô muốn ở cùng với con mình, con của cô mới mười hai tuổi, sao có thể một mình chui xuống dưới lòng đất được.
Sau đó tay của cô bị kéo nhẹ một cái, nhận thấy lực kéo trên tay, cô bèn đưa mắt nhìn về phía đó.
“Mẹ, mẹ về trước đi.
” Giang Tư Niên lắc đầu với cô, thấy cô còn định nói chuyện, lại tiếp tục nói: “Con không thể không có mẹ được, mẹ, mẹ giữ sức khỏe nhé?”Trong con ngươi nâu nhạt lấp lánh ánh sáng mang theo vài phần cầu xin và lạnh lùng.
“Được.
”Thư Ngữ cắn răng, xoa xoa đầu cậu bé, trên mặt đầy vẻ khó chịu, gương mặt có vẻ xấu xí: “Con cẩn thận một chút.
”Sau đó cô rời đi, bóng lưng có vẻ rất cô đơn.
“Được rồi, thằng nhãi, cầm lấy cái cuốc, trông còn nhỏ tuổi thế này, nên được dạy dỗ tốt một chút, nhiệt tình yêu thương lao động…”Đại đội trưởng mới nhậm chức ở bên ngoài uy phong bao nhiêu, kiêu ngạo khí phách bao nhiêu, về đến nhà trông hèn mọn bấy nhiêu.
Trong đại đội Phong Cốc, cho dù ở rất xa thì mọi người cũng nghe thấy Tăng Lập Nguyệt đang dạy dỗ con cháu nhà mình.
“Não anh bị cái gì đấy hả? Cái chức đại đội trưởng này anh thích là làm được sao? Anh có được học cái gì chưa? Có người ở sau trợ giúp anh không?” Tăng Lập Nguyệt rống lên.
“Vị trí của anh Đoàn anh có thể ngồi được sao? Anh đang sợ