Không giống với người nhà hết sức phấn khởi, sắc mặt Bì Tiểu Tiểu bĩnh tĩnh, trong tròng mắt đen láy ánh lên đầy vẻ cam chịu, cô bé cảm thán mình mới tí tuổi đầu mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Lúc này bà nội của cô bé cũng về.
“Bà già chết tiệt đó dám trộm dây khoai lang đỏ từ chỗ mẹ về trồng, để xem ngày mai mẹ xử lý bà ta thế nào!” – Bà cụ Tăng Lập Nguyệt hùng hổ dẫn theo chú hai Bì Văn Hòa và vợ chú Đinh Thúy Hồng về cùng, còn có em họ Bì Hướng Dương lon ton theo sau.
“Hai đứa ngốc chúng mày, thấy cũng không biết đường mở mồm, mẹ đang nghĩ quái lạ sao hôm nay trồng nhanh thế, ít hẳn một hàng so với mọi khi.
”Bì Văn Hòa và Đinh Thúy Hồng bước theo Tăng Lập Nguyệt, nghe bà cụ mắng chửi chỉ biết vâng vâng dạ dạ chứ chẳng dám nói lại nửa câu.
“Nội, chú hai thím hai, mọi người về rồi ạ?” – Bì Tiểu Tiểu chạy lại chỗ bà cụ, ánh mắt sáng lên: “Nội ơi, cha con muốn làm đại đội trưởng.
”“Gì mà gọi là muốn làm hả con bé này, ngày mai cha con sẽ làm đại đội trưởng!” – Bì Văn Quang cực kỳ không hài lòng với lời giải thích này.
“Đại đội trưởng gì đấy? Thằng cả, mày lại rảnh rỗi gây chuyện hả? Bằng vào mày cũng muốn lên làm đại đội trưởng? Về soi lại gương đi con ạ.
” – Tăng Lập Nguyệt nghe nói vậy mí mắt lập tức giật giật, tức thì