Chạng vạng, Tôn Văn Kiệt mới tỉnh lại, nhìn thấy Tôn Văn Tĩnh, chị không nhịn được mà rơi nước mắt.Nếu là không có Tôn Văn Tĩnh, vận mệnh của Tôn Văn Kiệt sẽ giống như đúc đời trước.
Đổng Binh cảm thấy mình thật vô dụng, y mím môi, mặt đầy suy tư.Tôn Văn Kiệt cầm lấy tay Tôn Văn Tĩnh: “Em gái à, nếu không có em, sợ là chị đã chết rồi.”Cả nhà họ Đổng cũng chỉ có mỗi Đổng Binh là thương chị, tình cảm của đôi vợ chồng son không có gì để chê, nhưng chỉ bởi vì không sinh được con trai mà bị người nhà họ Đổng biến tướng, làm khó làm dễ.Tôn Văn Tĩnh vỗ vỗ tay chị gái mình: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, cứ yên tâm ở cữ đi.
Có chuyện gì sau này chúng ta từ từ nói.”Hốc mắt Tôn Văn Kiệt đỏ lên, Tôn Văn Tĩnh sợ chị mình khóc nên nói sang chuyện đứa nhỏ mới sinh.Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Tôn Văn Tĩnh đi ra khỏi phòng, để không gian lại cho vợ chồng bọn họ.Lúc Tôn Văn Tĩnh đi ra, Thẩm Phú Sơn đang đứng ở trên hành lang hút thuốc.Hiếm khi lại thấy anh hút thuốc.
Đây mới là lần thứ hai Tôn Văn Tĩnh thấy, lần đầu tiên còn là ở đời trước nữa chứ!Thẩm Phú Sơn thấy cô đi tới thì vứt đầu mẩu thuốc lá còn tại xuống đất rồi dùng mũi chân nghiền mạnh lên đầu mẩu thuốc lá.“Sao anh lại hút thuốc?”Thẩm Phú Sơn cười hì hì nói với cô: “Vừa rồi gặp người bạn, người ta cho, tôi không thể không nhận.”“Đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.”Thẩm Phú Sơn không nói gì, thoạt nhìn tâm trạng anh có chút không tốt.
Tôn Văn Tĩnh túm anh tới hàng hiên, hỏi anh vì sao không vui.
Nghe Thẩm Phú Sơn nói ra lý do, thiếu chút nữa khiến cô chết cười, thì ra là vì anh cảm thấy mình bị cô lập, coi nhẹ.Nào ai dám cô lập anh chứ, là do bọn họ không quen biết anh, cũng không biết nói chuyện gì với anh cho phải, thế nên mới hầu như chẳng có ai đến gần nói chuyện với anh cả.“Sao anh cứ như trẻ con thế!”Thẩm Phú Sơn rầm rì gì đó,