Truyện đăng trên app bị lỗi dính dòng nên các bạn đọc trên web giúp mình với nha, sorry vì sự bất tiện này!Buổi tối, Tôn Văn Tĩnh sớm đã đóng cửa đóng nẻo cẩn thận, sợ anh uống nhiều trở về lại làm bậy.Thời gian từng chút trôi qua, đã tối muộn nhưng Thẩm Phú Sơn vẫn chưa trở về, còn Tôn Văn Tĩnh thì đã mơ mơ màng màng ngủ mất rồi.Qua ngày mới, Thẩm Phú Sơn mới mang theo một thân mùi rượu về nhà.
Tối qua anh nghỉ lại ở nhà Nhị Oa.
Cũng không biết tối qua anh uống nhiều ít rượu mà lúc mở miệng nói chuyện vẫn còn mang theo mùi rượu nồng nặc.Thẩm Phú Sơn vừa vào nhà đã cời đồ chui vào trong ổ chăn luôn, thoạt nhìn có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tôn Văn Tĩnh cầm lấy quần áo anh vừa cởi ra, chuẩn bị ném vào thau để đi giặt đồ, đột nhiên cô lại phát hiện có một sợi tóc rất dài rất dài ở trên quần áo của anh.
Tóc cô không quá dài, bình thường sẽ bện thành hai bím tóc, sợi tóc này dài hơn tóc cô rất nhiều.Tôn Văn Tĩnh nhíu mày, ôm quần áo ngửi ngửi, trừ bỏ mùi rượu và mùi thuốc lá, vậy mà còn thoang thoảng mùi hương son phấn nữa.
Nhìn Thẩm Phú Sơn đang nhắm mắt, rầm rầm rì rì nằm trong ổ chăn, Tôn Văn Tĩnh cầm quần áo nện thẳng lên trên mặt anh.Thẩm Phú Sơn ngơ cả người, anh hất quần áo trên mặt ra, hỏi cô: “Em làm gì thế?”Tôn Văn Tĩnh giơ sợi tóc ra: “Đây là tóc của cô ta à?”Thẩm Phú Sơn bò dậy, nhìn kỹ sợi tóc kia: “Tôi cũng không rõ lắm.”Anh cũng không rõ lắm? Là tìm thấy trên quần áo của anh đó!Tôn Văn Tĩnh phát hỏa: “Thẩm Phú Sơn, anh thành thật nói rõ cho tôi! Có phải là anh đi bên ngoài tìm “giày rách” hay không hả?”Thẩm Phú Sơn cảm thấy mình oan uổng vô cùng: “Em nói gì thế? Nếu tôi mà là cái loại người này thì còn đến nông nỗi để em là lần đầu tiên của tôi à? Tôi cũng không biết là sợi tóc này từ đâu ra nữa…”Tôn Văn Tĩnh cảm thấy anh nói cũng đúng, nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái.“Anh nói là lần đầu tiên thì chính là lần đầu tiên chắc? Tôi dựa vào cái gì để tin anh đây? Lại chẳng đổ máu nghiệm thân, anh làm thế nào để chứng minh hả?”Thẩm Phú Sơn hết chỗ nói rồi, anh cảm thấy cô là đang kiếm chuyện càn