Tôn Văn Tĩnh mặt đỏ bừng mở cửa lên xe, Thẩm Phú Sơn nhướng mày hỏi cô: “Bác sĩ nói sao rồi?”Cô một chữ cũng không sót trần thuật lại một lần cho anh, anh nghe xong chỉ hắc hắc cười.“Làm tiền diễn nhiều hơn đúng không? Tôi nhớ kỹ rồi, về sau em không cầu tôi, tôi sẽ không làm em đâu…”Tôn Văn Tĩnh chỉ muốn xé nát cái miệng của anh thôi.
Cô cảm thấy cái miệng này của anh thật sự là không phải thiếu đánh bình thường đâu.Thẩm Phú Sơn cũng không lập tức về nhà mà mang cô đi Cung Tiêu Xã ở huyện thành một chuyến.Hàng hoá ở Cung Tiêu Xã huyện thành so ra phong phú hơn Cung Tiêu Xã ở trấn trên một chút.
Cô mua một ít kim chỉ, lại mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày nữa.
Vừa quay đi quay lại đã chẳng thấy bóng dáng Thẩm Phú Sơn đâu, Tôn Văn Tĩnh tìm anh nửa ngày thì thấy anh đang ôm theo vài thứ đi về phía cô.Đồ mà anh mua đều được dùng giấy dầu bao lại nên cô không thể nhìn thấy bên trong, vừa hỏi mới biết là đồ ăn như bánh hạch đào, kẹo bánh linh tinh.Tôn Văn Tĩnh ngoài miệng nói anh tiêu tiền hoang phí, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.Lại đi dạo vài vòng, Thẩm Phú Sơn mua thêm cho cô mấy thứ trái cây nữa thì hai người mới dẹp đường hồi phủ.Xe ngừng ở đầu hẻm, Tôn Văn Tĩnh vừa mới xuống xe thì đã thấy Triệu Thục Vinh đứng lắc lư ở trước cổng nhà mình rồi.Thẩm Phú Sơn cũng thấy mẹ vợ mình.
Anh kéo kéo khóe miệng, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tôn Văn Tĩnh.Triệu Thục Vinh nghe thấy tiếng xe, vừa quay đầu lại đã thấy bọn họ.
Bà ta chạy chậm đi tới trước mặt Thẩm Phú Sơn.“Đây là lấy từ chỗ nào về thế?”Thẩm Phú Sơn mở cửa xe phía sau ra, một đống đồ đạc đều xách lên trên tay, Triệu Thục Vinh muốn cầm giúp thì bị anh cự tuyệt.Trong mắt Triệu Thục Vinh giống như chỉ nhìn thấy mỗi Thẩm Phú Sơn vậy, ngay cả con gái ruột của bà ta đứng ngay bên cạnh cũng làm như là hoàn toàn không thấy.Tôn Văn Tĩnh ha một tiếng, cầm