Lại bị anh nói vài ba câu chọc cho tức điên, Tôn Văn Tĩnh đứng dậy đẩy anh ra rồi bò vào lại trong ổ chăn.Cô tắt đèn, lại dùng chăn bọc mình kín mít, còn Thẩm Phú Sơn vẫn ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ.
Đây là tình huống gì thế này? Còn có thể chơi vậy nữa hả.Anh lần lần ghé lại, định xốc chăn cô lên thì Tôn Văn Tĩnh gầm nhẹ: “Đệch bà nội anh, đừng có động vào tôi.”Lại là cái miệng thiếu đánh của anh chọc họa rồi.Thẩm Phú Sơn nào có khả năng ngoan ngoãn nghe lời cô chứ, anh vẫn mặt dày mày dạn túm lấy cái chăn rồi xốc lên.Tôn Văn Tĩnh càng nghĩ càng giận, vươn tay đẩy anh ra.
Thẩm Phú Sơn chỉ cười ha hả, coi như chơi đùa cùng cô một hồi.
Bằng sức mạnh của vũ lực, anh đã thành công chui vào trong ổ chăn cô rồi.
Nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đang tức giận mà thở phì phì, anh nói: “Sao em cứ thích giận dỗi vậy nhỉ? Tôi cũng chưa nói gì mà? Sau này em có thể đừng có động chút là nổi giận với tôi được không?”Tôn Văn Tĩnh chỉ rầm rì trong lòng ngực anh, cô càng nghĩ càng giận, miệng đụng phải núm vú anh, thế là hai mắt cô sáng lên, một ngụm ngậm lấy nó.Thẩm Phú Sơn đều ngớ cả người.
Anh cảm giác núm vú mình bị cô mút đến ngứa ngáy, chịu không nổi phải đẩy cô ra.Cô chép miệng, lại liếm liếm môi, hơi có chút ngượng ngùng.
Anh dùng tay cào núm vú: “Ngứa chết được.”Tôn Văn Tĩnh cong cong khóe miệng, bàn tay lại mò qua xoa nắn núm vú của anh: “Chỉ mới thế đã ngứa rồi? Tự anh ngẫm lại đi, bình thường anh chơi vú tôi thế nào…”Anh bị cô hỏi mà ngây ngẩn cả người.
Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này bao giờ, trong tiềm thức, anh vẫn luôn cho rằng đàn ông trời sinh chính là chơi phụ nữ như thế.Nhằm lúc anh còn đang thất thần ngơ ngẩn, Tôn Văn Tĩnh há mồm, lại lần nữa mút lấy núm vú của anh, khiến Thẩm Phú Sơn ngứa đến nổi kêu gào luôn miệng.Anh càng như vậy, máu đùa dai của Tôn Văn Tĩnh lại càng sôi lên sùng sục.“Không cho tôi ngậm vú anh thì về sau anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng vào