Anh ta hít một hơi thật sâu mới đáp: “Lê Tử, anh nói thẳng với em, khi vừa mới tiếp xúc với em anh thật sự có mục đích không đơn giản, khi ấy trên người anh ngay cả năm xu tiền cũng không móc ra được, em không biết khi đó anh đã phải chịu đựng thế nào đâu, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm còn những thời điểm khác đều đói bụng, tối hôm nào cũng đều đói đến không ngủ được, chỉ có thể uống nước giếng lấp bụng…”“Anh thật sự đói sợ rồi, em không biết người đói đến mức độ đó thật sự lễ nghĩa đạo đức gì đó đều sẽ mặc kệ hết! Khi đó nguyện vọng lớn nhất của anh chính là… nếu như có thể mỗi ngày đều được ăn một quả trứng gà vậy anh sẽ hạnh phúc biết bao! Cho nên anh ôm suy nghĩ ti tiện đó cố tình tiếp cận em, lấy lòng em, chỉ để khiến em thích anh, như vậy anh mới có thể thường được ăn trứng gà hoặc là một bữa cơm no.
”“Anh vì ăn no bụng nên đã lừa em…”Vương Húc Đông cho rằng nói đến đây Lý Thanh Lê sẽ châm chọc anh ta, sẽ cười nhạo anh ta, sẽ dùng lời nói cay nghiệt nhất để chửi mắng anh ta, thế nhưng không có, Lý Thanh Lê dùng một loại ánh mắt anh ta hoàn toàn không hiểu được để nhìn anh ta, dường như đang nhìn anh ta lại như nhìn xuyên qua anh ta trông một người khác.
Vương Húc Đông miễn cưỡng áp chế sự bối rối trong đáy lòng mình, nói tiếp: “Nhưng cùng với thời gian chúng ta ở chung càng lâu, anh bắt đầu từ từ bị em thu hút, anh từ từ hiểu được em cũng không phải cô gái rất không nói lý, vừa lười vừa ngốc, không thể nào ở chung trong lời người khác.
Ngược lại, trên người em có rất nhiều điểm tốt, em đối xử với bạn bè và với anh rất trọng nghĩa khí, không hề bủn xỉn một chút nào, chỉ cần là người mà em nhận định em sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó.
”“Em không thích làm việc cho lắm nhưng cũng chỉ vì em có cha mẹ và các anh chiều em mà thôi! Ở bên ngoài em cũng không làm phiền người khác, có đôi khi cãi nhau với em, lời em nói thật sự khiến người ta rất tức giận nhưng anh biết tính cách của em là như vậy, rất thẳng thắn, so với những người ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu còn tốt hơn rất nhiều.
”Nói rồi lại nói vậy mà anh ta lại cười: “Hơn nữa anh biết, em cũng không ngốc, em chỉ lười động não, khi em hạ quyết tâm làm chuyện gì đó em nhất định sẽ