Chị hai Lý ở một bên nhỏ giọng nhắc: “Có gì khác nhau đâu, dù sao tôi thấy cũng như nhau cả, cũng chưa từng thấy qua người đi học mọc thêm một con mắt hay một cái miệng so với người khác.
”Hơi thở của Lưu Ngọc Hân nặng nề hơn vài phần: “Chị Yến, chị như vậy rõ ràng rất không có lý! Chị chưa từng thấy và chị không nhìn ra được có lẽ là vì chị chưa từng đi học, ánh mắt quá trần tục hay sao?”Chị hai Lý ngẩng đầu lên, giọng nói to hơn vài phần: “Cô Lưu, sao cô lại nói như vậy? Lẽ nào vì cô xuất thân tốt hơn tôi, là người thành phố đi học nhiều thì có thể coi thường người khác sao? Tôi thấy trí thức các cô người nào cũng mắt mọc trên đỉnh đầu rồi!”Chị hai Lý vì không có con trai mà sống trong nhà rất khúm núm, nhưng đối với người ngoài như Lưu Ngọc Hân lại rất hùng hổ.
“Chị Yến, chị có thể nói lý một chút được không? Nếu như tôi coi thường người khác tôi còn tới nhà chị làm gì, lẽ nào tìm chị cãi nhau chắc?” Giọng nói tức giận của Lưu Ngọc Hân có hơi run rẩy.
Chị hai Lý nghiêng đầu qua nói với vẻ quái gở: “Cái đó ai mà biết? Có lẽ cô chỉ nhàn rỗi quá chăng!”Anh cả Lý không nhìn được nữa, đẩy anh hai Lý đang xem trò một cái, anh hai Lý thu lại nụ cười, buông cánh tay bảo: “Khụ! Cô Lưu đừng so đo với cô ấy, tóc dài mà kiến thức thấp! Nhưng nói sao thì tôi và Yến Tử cũng là cha mẹ của Nhị Nha, chúng tôi có thể hại con gái mình được sao? Nhà tôi chỉ có điều kiện như vậy, có thể lên cấp hai đều là nhờ vinh quang của thằng năm nhà tôi, còn cho nó đi học tiếp có hơi làm khó chúng tôi quá, chúng tôi cũng không có cách nào khác.
Nhưng cô Lưu vì Nhị Nha nhà chúng tôi mà đặc biệt chạy tới đây một chuyến như vậy, hai vợ chồng chúng tôi thật sự rất biết ơn từ tận đáy lòng.
”Lồng ngực của Lưu Ngọc Hân phập phồng: “Anh Thành Dũng nói những lời này có khác gì với không nói không? Tôi chỉ thấy tiếc thay cho Nhị Nha, con bé đi học vừa thông minh vừa chịu khó, là hạt giống tốt bao nhiêu!”Bả vai dưới bàn tay của cô ta hoàn toàn sụp đổ, Lý Nhị Nha càng cúi đầu thấp hơn.
“Không được! Con bé nhất định phải học!” Lý Thanh Lê nhanh nhẹn rời đầu khỏi vai bà Điêu, cả người vừa đứng dậy đã nói một cách cực kỳ khí phách.
Anh hại Lý sững sờ, chị hai Lý ở một bên nhỏ giọng than thở: “Nói cũng thật nhẹ nhàng…”Bà Điêu kéo con gái mình nhỏ