“Không phải không làm được, nhưng chắc chắn là làm không ngon, làm ra lại lãng phí lương thực.
" Miêu Ngạn Khánh không có lòng tin sẽ làm tốt, thức ăn chính của nhà bọn họ không phải bánh bao, ông ấy chưa từng làm bánh bao, sao có thể làm bánh bao hoa.
Cá nhân không thể mở quán ăn, bao gồm cả quán bán điểm tâm, quán ăn nhà nước thì chưa chắc có bán bánh bao hoa, nếu có ông ấy sẽ mua bánh bao hoa cho con gái ăn, trong nhà có tiền có phiếu lương thực.
Đồ nào do nông dân sản xuất cung cấp, nông dân sẽ không có phiếu, ví dụ như lương thực là bọn họ trồng, bọn họ sẽ không có phiếu lương thực, lương thực phải đến ngày chia lương thực, căn cứ vào điểm công để đổi.
Các công xã khác không biết rằng công xã bọn họ không phát phiếu lương thực cũng không phát phiếu thịt.
Cấp trên không phát phiếu lương thực, may mắn công xã bọn họ cách thị trấn gần, người thành phố sẽ tới họp chợ, trên chợ có đổi phiếu, trong tay mọi người ít nhiều đều thủ một vài phiếu.
Phiếu lương thực trong tay bọn họ tất cả đều là đổi với người thành phố, số lượng không nhiều lắm.
Triệu Mỹ Phượng không muốn đem phiếu lương thực dùng để mua bánh bao hoa, đối với bà đó là lãng phí.
Miêu Ngạn Khánh suy nghĩ xong: "Nếu không chúng ta lên thị trấn xem có bán bánh bao hoa không?”Để cho ông tự mình làm bánh bao hoa là làm khó ông rồi.
“Không cần đâu cha, cha đừng chạy lên thị trấn, con đột nhiên muốn ăn ngọt, nấu cho con bát chè trứng gà đường đỏ cũng được, buổi chiều con muốn uống.
" Thị trấn đúng là không xa, nhưng đi bộ vẫn phải tốn chút sức lực.
Cô đành nghe lời Viên Viên, lên núi hái hoa vậy.
"Con nhìn thấy ai ăn bánh bao hoa à?" - Triệu Mỹ Phượng không nghĩ bánh bao hoa có liên quan đến chuyện tình cảm của con gái.
Nhất định là có người ăn bánh bao hoa, làm con gái nhà bà thèm.
Triệu Mỹ Phượng muốn biết rốt cuộc là ai đang ăn bánh bao hoa.
Có bánh bao hoa lại không biết lén lút ăn, hiện tại nhà ai có đồ ăn ngon không phải ở nhà ăn lén, sao lại dám lấy ra ngoài ăn?Con gái nhà bà thèm ăn thì thèm ăn, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ cướp thức ăn của người