"Tạm thời không có, giường của anh hẳn là đủ cho hai chúng ta ngủ! Em muốn hỏi anh một chuyện, nhà anh ai là người quản lý phiếu?"“Em không phải vừa vào cửa đã muốn quản lý phiếu của anh, nếu cần thì em cũng nộp phiếu của em luôn.
”“Nhưng phiếu vải của hai chúng ta có thể tự mình giữ lại hay không, em muốn gom phiếu vải làm một bộ đồ nhỏ, anh xem, đồ nhỏ của em bị em mặc giãn luôn rồi, mặc cũng như không mặc, em muốn một bộ đồ nhỏ mới vừa người.
” Miêu Thải Ngọc cầm lấy một bộ đồ nhỏ khác cho Tiết Hoa An xem.
Cô nói đồ nhỏ chính là nội y, đã giặt qua vô số lần, vừa lỏng lẻo hơn nữa còn phai thành màu cháo lòng.
Tiết Hoa An rất khó không chú ý tới: "Em tự may sao?”“Em tự may, em là thiếu nữ rồi, không thể để cho cha em may được, để cho mẹ em may còn không bằng em tự may, nhưng em may rất khá, mặc quần áo bên ngoài vào là che được hết.
”Quần áo trong nhà rách đều là cha cô may, dù cô có lớn thì quần áo rách vẫn giao cho cha may hộ, đồ mặc bên trong phải tự mình may.
Tiết Hoa An thật sự rất khó khen cô may tốt, anh không hề nhìn đồ nhỏ của cô, bảo cô cất cho kỹ.
Miêu Thải Ngọc thả đồ nhỏ về chỗ cũ: "Anh đừng thấy em may đồ nhỏ không đẹp, thật ra em may quần áo rất bền đó.
”“Quần áo không phải do em may.
" Xã viên có điều kiện gia đình khá giả trong đại đội bọn họ cũng mặc quần áo vá đi vá lại.
Trên quần áo của anh và Miêu Thải Ngọc đều có miếng vá, từ miếng vá quần áo có thể nhìn ra một số thứ.
Quần áo của Miêu Thải Ngọc được vá tỉ mỉ, hoàn toàn không cùng phong cách với đồ nhỏ.
Lúc trước cô có nói đồ nhỏ không thể để cho cha cô may hộ, điều đó chứng tỏ cô không biết làm những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ này.
“Bị anh phát hiện rồi, quả thật không phải em tự may, tất cả đều là cha em may cho em, anh đừng thấy em may quần áo không tốt, em làm việc rất giỏi đó.
" Chuyện không biết khâu vá